Con đi tìm mẹ cho những bài thơ Nhưng tìm hoài mà không trọn vần trọn điệu... Tôi muốn víêt rất nhiều về mẹ, nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn sợ khi cầm bút víêt về mẹ, có lẽ vì: Mẹ của con chỉ có một mà thôi Thơ về mẹ không thể có hai lời Lỡ viết sai rồi Đôi mắt mẹ mẹ có buồn không...? Nếu ai hỏi tôi. Ai là người mà tôi quý trọng nhất. Tôi ngửng cao đầu để tra lời rằng. Người tôi quý trọng nhất trong cuộc đời là Cha và Mẹ của tôi. Mẹ tôi đến nay tóc đã có nhiều sợi bạc không còn được thẳng mượt và đen bóng như ngày nào, làn da không còn mịn màng như ngày xưa nữa, thay vào đó là những nếp nhăn trên khuôn mặt hiện hậu của me. Tôi còn nhớ Lúc tôi còn đi học, mẹ là người săn sóc cho tôi từng miếng ăn giấc ngủ, chỉ bảo cho tôi những bài toán khó, luyện cho tôi cách ăn cách mặc sao cho ngọn gàng và ngăn nắp. Đến khi tôi đi học đại học Mẹ tôi luôn quan tâm hỏi thăm đến những miếng ăn, giấc ngủ và bạn bè của tôi trong lớp. Những chủ nhật được nghỉ tôi chỉ muốn bắt xe để về quê với mẹ. Những ngày tháng thoi đưa sau 4 năm học xong đại học tôi đã được trở về bên mẹ. Những ngày tháng ở nhà chờ việc tôi vô cùng chán nản Mẹ tôi vẫn luôn luôn động viên an ủi. Đến nay tôi đã có gia đình riêng và đã có 1 cháu bé. Nhưng cứ chủ nhật nào được nghỉ là cả nhà tôi lại về nhà thăm bố mẹ. Lúc đi trên con được quê tôi lần nào tôi cũng chỉ cho vợ và baby girl nhà tôi nhưng kỷ niệm đẹp thời thơ ấu (góc kia tôi hay chơi trốn tìm, chỗ này tôi hay chơi đuổi bắt...) Đến giờ ai có hỏi tôi: Ai là người mà tôi quý trọng nhất. Tôi vẫn ngẩng mắt lên trời mà trả lời rằng Người mà tôi quý trọng nhất cuộc đời tôi là Mẹ (và Cha). Mẹ đã cho tôi cuộc sống, mở cho tôi con đường tươi sáng, động viên tôi những khi tôi buồn bã và cho tôi một tương lai như ngày hôm nay. Thanh Hoá ngày 09/08/2010
Thực sự lúc viết Nghĩ thì không biết viết gì. Nhưng khi viêt thì không viết hết chữ. Đúng là tình cảm của người con dành cho mẹ thật không có văn chương nào nói và viết hết được.