Tổng Hợp Các Truyện Đã Post (Tình Yêu, Buồn, Tâm Trạng,....)

Thảo luận trong 'Tâm sự, tùy bút' bắt đầu bởi BoyXinhTrai, 10/12/10.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. Do có một số bạn có nhu cầu muốn đọc truyện nên mình lập topic này để tổng hợp các truyện cũ mà mình đã post + update thêm các truyện mới. Mỗi khi các bạn vào xem các bạn chỉ việc Comment. Cám ơn Các bạn rất nhiều.....
    Tình Yêu..........!!!!!


    80 Triệu cho một lời hứa...


    Chuyện tình Không tên!!!

    Chuyện tình chuồn chuồn


    1 Câu Chuyện Buồn Về TY!!!!!


    1 câu chuyện buồn...


    Một câu chuyện buồn!!!!!!!


    Tình Yêu thật là khố định nghĩa (Y.Y)


    câu chuyện không tên







    ANH LÀ NGƯỜI DUY NHẤT EM YÊU!
    Khá Giống với câu truyện này:

    1 Câu Chuyện Buồn Về TY!!!!!

    Bạn gái tôi có một thói quen kỳ quặc, thích ngủ đứng....
    Tôi thường xuyên thấy cô ấy, đứng dựa vào một góc để ngủ... Và mỗi khi đang ngồi, mà cô ấy đứng dậy... ắt hẳn là tìm 1 góc để... đứng ngủ.....
    Thật buồn cười... tôi chưa bao giờ gặp một người có thói quen kỳ lạ đến vậy...
    Có lần, chúng tôi vào cửa hàng bán đồ ăn nhanh, lúc tôi đang cố gắng chen chúc xếp hàng đợi đến lượt mua gà rán, quay ra đã thấy cô ấy .... dựa vào cửa toilet để ngủ....
    Một vài lần tôi góp ý... Cô ấy chỉ cười và lè lưỡi rất đáng yêu... nói: 'xấu hổ thế!'.... Nhìn đáng yêu tợn.... đến mức mà, dường như, nếu tôi có nhắc nhở hay góp ý về thói quen đó của cô ấy... thì cũng chỉ là để mong cô ấy cười và lè lưỡi đáng yêu như vậy...
    Tôi chưa bao giờ hỏi lý do vì sao cô ấy có thói quen ấy, cũng chưa bao giờ có ý định hỏi về điều đó... dù biết rằng mọi thói quen đều có một nguyên do...
    Bởi vì...
    Ngày yêu cô ấy... cô ấy đã hỏi tôi rằng : 'Anh có chắc anh sẽ yêu tất cả những gì e có dù nó phi lý và làm anh phải suy nghĩ hay buồn rầu?'.... Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và rất lâu, để có thể trả lời câu hỏi đó.... Vì tôi là một nguời ... có thể tự hào mà nói rằng... hiếm hoi....luôn có trách nhiệm với lời nói của mình.....
    Tôi đã đặt ra nhiều giả thuyết và tình huống... cho câu trả lời của mình... liệu rằng tôi có thực hiện được nó ko? Nhưng rồi tôi cũng chỉ có một câu trả lời 'có!' duy nhất... cho tất cả những thắc mắc của mình.... bởi vì bao trùm lên mọi lo toan và tính toán là tình cảm mà tôi dành cho cô ấy quá nhiều... nó quá lớn đủ để tôi đánh đổi mọi điều tôi có và chấp nhận mọi điều về cô ấy, dù cho nó có khó khăn....


    1 năm 3 tháng 21 ngàyyêu nhau, đến tận khi chia tay, tôi và cô ấy vẫn chưa một lần làm chuyện ấy....


    Nhiều khi tưởng 2 đứa đã quá gần nhau rồi.... nhưng cô ấy luôn luôn từ chối và đẩy tôi về phía xa xôi... Tôi ko gượng ép... cũng chẳng bắt buộc gì ở cô ấy cả....


    Chúng tôi yêu nhau yên bình và êm ả.... tất cả thoáng qua khiến cho tôi hài lòng và mãn nguyện.... cho đến một ngày....cô ấy đến, đặt lên bàn một tờ giấy và nói với tôi rằng: 'Đơn xin chia tay!' ....Tôi ngỡ ngàng... phải nói là ngỡ ngàng và bàng hoàng chứ ko chỉ đơn giản là ngạc nhiên nữa... Cô ấy cười, nụ cười hiên dịu đáng yêu ấy.... trôi tuột xa tầm tay tôi từ bao giờ... sao tôi ko hề hay biết....


    Tôi im lặng rồi bỗng chợt điên lên.... sau khi đọc cái đơn ngu xuẩn mà cô ấy viết... dường như cố gắng nắn nót đến ko tưởng....


    'Em điên thế đủ rồi đấy! Em làm sao vậy! Anh có thể chịu đựng mọi trò điên rồ của em từ trước đến nay! Nhưng thế này thì quá lắm! Em điên à?'


    Mắt cô ấy mở to.... ngạc nhiên là những gì tôi nhìn thấy trong đôi mắt va khuôn mặt ấy... nhưng chỉ trong 5 giây.... yên ả lại trở về trên khoé môi gầy.... Cô ấy lại mỉm cười....


    ' Bởi vì em điên thật mà!'


    Và thế là chúng tôi chia tay nhau.... Một lý do tôi cũng ko sao hiểu nổi....Một cái kết thúc chưa bao giờ có câu trả lời... Tôi đứng dậy và quay đi trong chiều hôm ấy, vẫn cứ nghxi rằng chỉ là 1 trò của con gái để mong được người yêu quan tâm nhiều hơn thôi.... Nhưng một điều nhỏ nhoi tôi quên đi mất... đó là... cô ấy khác tất cả mọi người.... chính vì vậy... sự kết thúc hôm đó.... có nghĩa là... ko gặp lại...


    Tôi chờ mãi những tin nhắn, tôi chờ mãi nick cô ấy sáng trên list YM.... tôi chờ mãi những cuộc điện thoại chuông reo dồn dập... chờ mãi những dòng mail tấp nập yêu thương.... nhưng nó ko bao giờ đến suốt 2 tháng liền kể từ ngày chia tay hôm ấy...


    Nỗi nhớ cắn xé tôi nhiều đêm và nỗi buồn thiếu vắng cô ấy làm cho tim tôi muốn tắt lịm....


    Ác mộng vẫn luôn rình rập...


    Những hình ảnh quá khứ va đập vào trong mắt tôi như dội lửa....


    Rồi tôi lại tự vỗ về mình.... tôi đã thay đổi rồi.... và tất cả chỉ là quá khứ thôi... cô ấy rời bỏ tôi... vì cái gì cơ chứ????


    Ngày đầu tiên của tháng thứ 3 kể từ ngày chia tay nhau.... tôi bấm số gọi cho cô ấy...


    Đầu dây bên kia nhấc máy.... giọng nhỏ nhẹ và yếu ớt như một giọt nước chỉ chực vỡ tan: 'Anh à!'


    Chúng tôi hẹn nhau đi uống cafe... vì tôi chẳng biết nói gì cả... cô gắng hẹn hò như mọt người bạn ở xa lâu ngày ko gặp lại...


    Cô ấy ngồi đối diện tôi... vẫn nụ cười ấy nhưng khuôn mặt yếu ớt và trắng bệnh... môi bạc và làn da phờ phạc....


    Nhưng có một điều dường như khác....


    Cô ấy nói nhiều hơn....


    Hồi chúng tôi yêu nhau, cô ấy ko nói nhiều như vậy... những buổi đi chơi chỉ đơn giản là những cái ôm và lướt môi nhẹ nhàng... là tôi tâm sự và cô ấy cười.... khi tôi kêu mệt mỏi... cô ấy kể cho tôi những chuyện vui nho nhỏ.... Là những ngày mùa đông trời gió... cô ấy làm tôi bất ngờ với một chiếc khăn len tự đan.... Là những ngày đại hàn, cô ấy gọi tôi vào giữa đêm và đưa tôi một... cái chăn to đùng.... mà cái vỏ chăn thì là ' em khâu bằng tay đấy!'.... Vì cô ấy cứ lừ lừ như vậy nên có sức hút với tôi... Ngày đó, nhiều người hỏi tôi tại sao lại thik cô ấy đến vậy... tôi đều cười.... Một người con gái có thể khiến một thằng con trai thay đổi vì mình, thay đổi cuộc sống để được dung hoà với cuộc sống của mình...đâu thể tầm thường phải ko? Để... cưa cẩm cô ấy, tôi dần từ bỏ rất nhiều thói quen... như một đỉnh núi cao, người ta càng nói, ko leo được đâu... cao và nguy hiểm lắm... thì tôi lại càng cố trèo... cố trèo bởi vì nó quá cao... đã đi đến lưng chừng thì ko có lý do gì để từ bỏ....


    Phải mất gần 1 năm, tôi mới có được cuộc hẹn đầu tiên.... Cảm giác như suốt 1 năm nỗ lực đó... tôi đã lột xác hoàn toàn....1 năm chay tịnh để vươn tới một cuộc tình....1 năm thầy tu để mơ về một người con gái.... Nào là từ bỏ thói quen đi đêm... những cô người yêu dăm bữa nửa tháng rơi vào lãng quên trong chăn gối.....những cuộc tụ tập chè chén vui vẻ.... trở thành những lần đánh lẻ để leo lên quán cafe chông chênh ở tầng thứ 8, nghe cô ấy chơi một vài giai điệu của Shubert... v.v và v.v.... những thay đổi mà giờ người ta ngỡ ngàng và tôi ngỡ ngàng nhìn lại... như một trò đùa

    ...


    Vô vàn những lý do để yêu... vô vàn những điều.... ko thể nào giải thích nổi....


    - Anh luôn nghĩ về em như một thiên thần... mà em thì chẳng bao giờ đựơc làm thiên thần dù em rất muốn!


    Câu nói ấy kéo tôi về thực tại.... giữa ly cafe nóng và ánh mắt cô ấy nồng nàn....Nhìn thấy tôi ngước lên, cô ấy cười....Cô ấy lại tiếp tục nói nhiều, lại tiếp tục độc thoại về những điều mà tôi ko mấy hiểu...


    Chúng tôi đứng dậy... bước ra khỏi quán cafe sơn màu đỏ úa nằm trên khu phố cổ.... Cô ấy muốn đi bộ... dạo quanh phố cổ.... Và nói nhỏ điều gì đó với anh chàng giữ xe của quán cafe.... Và sau đó, chúng tôi bước đi....


    - Em luôn muốn ngủ với một ai....


    Tôi ngạc nhiên:


    - Ý em là gì vậy?



    - À, em luôn muốn biết cảm giác bên một người con trai là như thế nào...


    Cười...


    - Anh à, muộn rồi, mình về đi...hehe...


    Ngày hôm đó kết thúc như vậy! Cô ấy khó hiểu hơn trước hay là từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ hiểu cô ấy cả? Mấy ngày sau đó... cô ấy và tôi có nhắn tin qua lại như 2 người bạn... Vào một buổi chiều, tôi nhận được tin nhắn của cô ấy: Anh à!em muốn đên khách sạn và ngủ với anh!'...Tôi cảm thấy sợ, sợ cái sự thay đổi lạ lùng ko báo trước của người con gái bí hiểm mà tôi yêu....


    Chúng tôi gặp nhau ở quán cafe sơn màu đỏ úa....Tôi hỏi cô ấy, cô ấy chỉ cười... và... tôi từ chối... lời mời của cô ấy... khách sạn và cái hiìn dung mênh mông, được nằm cạnh người mà mình yêu thương nhất.... nhưng ko phải là bí mật và lạ lùng... phi lý và bỗng chốc như thế này....Chúng tôi quyết định ko liên lạc với nhau nữa...


    Một tháng sau, tôi nhận được một tin nhắn khác: ' Anh à, vào bệnh viện thăm em!'


    Tôi vội vã vào viện... căn phòng đầy mùi thuốc sát trùng và những tấm ga màu trằng, cô ấy ngồi dựa lưng vào tường và nhìn ra cửa sổ.... ánh mắt xa xăm.... ko quay lại nhìn tôi khi tôi bước vào:


    - Thế là em ko được ngủ đứng nữa rồi.... vì em ko còn sức để mà đứng nữa....


    Tôi lại gần, nắm tay cô ấy chặt lắm, cô ấy nhìn xuống đôi bàn tay tôi và cười... nhẹ nhàng... cô ấy nói:


    - Em yêu anh lắm!


    - Anh cũng thế, em biết điều đó mà...

    Cô ấy, một tay nắm chặt bàn tay tôi... một tay khẽ đưa lên che miệng tôi như muốn nói....' anh đừng nói nữa...'

    - Mai anh lại đến nhé!


    - Uh, ngày nào anh cũng sẽ đến mà....


    - Và đừng hỏi gì bác sĩ cả...


    - Nhưng...



    - Anh hứa đi...


    -Uh, anh hứa...


    Hôm sau tôi đến, lúc đó cô ấy đang đứng bên cửa sổ, dường như cố gắng lắm để đứng vững.... Nhìn cô ấy yếu ớt mà tôi xót xa nhiều, tôi muốn hỏi bác sĩ rằng người tôi yêu bị làm sao vậy... nhưng tôi đã lỡ hứa mất rồi...


    - Anh ko muốn hỏi nhưng.... anh lo lắm... em bị sao vậy... nhìn em yếu quá!



    - Hì, em sắp khỏi rồi mà, em vừa mổ xong, nên yếu vậy đấy!


    Câu trả lời ấy làm tôi yên tâm hơn đôi chút.... Và nụ cười ấy làm tôi hạnh phúc hơn rất nhiều....


    - Anh hay mắng em vì em ngủ đứng....


    - Uh, nhưng nhìn em lúc đấy, rất đáng yêu!



    - Em kể cho anh một câu chuyện... và anh chỉ được nghe thôi nhé!


    -Uh, em kể đi!


    - Hồi em học cấp 2, gần nhà em có một cô, hơn em mười mấy tuổi....


    -Uh...


    - Nào, anh đừng 'uh' nữa, để em kể chứ!


    -Được rồi, hehe, anh xin lỗi!


    -Em với cô ấy, chơi rất thân và rất hợp nhau. Em hay tâm sự với cô ấy, cô ấy ko có chồng, sống 1 mình nữa....Và cô ấy cũng hay sang nhà em chơi lắm. Năm em học lớp 8, lần đầu tiên, em bị cái đó của con gái...


    - Cái đó là cái gì?


    - Kinh nguyệt ấy!


    - Oh... uh!



    - Nhà em chẳng có ai cả, mà em cũng chẳng biết làm thế nào.... Em gọi cô ý sang, nhờ giúp em....vì lúc đó, mới lớp 8 mà.... ko hiểu chuyện gì cả....cô ấy nói em phải nằm xuống, cứ ngủ đi, thì máu sẽ ko chảy nữa.... Và...


    Rồi nước mắt người yêu tôi bắt đầu chảy... cô ấy nghẹn lại chẳng nói ra lời... ôm chặt tôi... ôm chặt lắm....


    - Cô ta cưỡng hiếp em anh ạ!


    Tôi shock! Theo bản năng tôi đẩy vòng tay người tôi yêu ra.... trong vài giây định thần... tôi ôm cô ấy vào lòng và cùng khóc với cô ấy... Cảm giác kinh tởm cái người đàn bà kia vô cùng, nèn lên tận trí óc tôi.... Còn người tôi yêu thì vẫn nức nở.... nước mắt lăn dài trên áo tôi...


    - Em có thói quen ngủ đứng vì em sợ.... Vì có lần cô ta nói rằng nhìn em nằm ngủ đẹp lắm....Mỗi lần nằm xuống em đều nhớ tới khuôn mặt đáng sợ ấy... Từ đó, lúc nào em cũng.... ngủ đứng... hoặc ngủ ngồi... ở nhà cũng vậy... vì em sợ...em nằm xuống...em sẽ lại....


    Ôm tôi chặt hơn... nước mắt cô ấy tràn ra nhiều hơn....



    - Em ko biết con gái có thể làm chuyện đáng sợ vậy... Rồi em nói với mẹ.... rồi mẹ ko tin em.... mẹ nói em bị điên.... xấu hổ vì em điên... ko ngờ em có thể bịa đặt ra điều kinh tởm đó...và tất cả... đều ghét em anh ạ...


    Tại sao cuộc sống lại bất công như vậy? Tại sao cô ấy lại phải chịu ngần đó nỗi dầy vò khi còn quá bé nhỏ?



    - Rồi em phải lén lút mỗi khi đi học, tránh cô ta, cho đến ngày... cô ta chuyển nhà đi vì lý do gì em cũng ko rõ và chẳng muốn biết nữa.... em đã phải chịu đựng 3 năm liền lớn lên với ánh nhìn như mình là người điên của bố mẹ....


    -Nín đi, anh ở đây.... anh yêu em! Dù thế nào chăng nữa....



    Cô ấy vẫn khóc



    - Em tưởng mọi việc đã kết thúc.... Em đã cố quên... em đã cố yêu... cố ngủ nằm...


    Cô ấy dừng lại 1 chút...


    - Cho đến khi.... người yêu em... đến nhà....bà giúp việc mở cửa.... anh ta lên phòng.. lúc em đang nằm ngủ... và....ngủ với em.... em muốn cưỡng lại.... nhưng... em nghĩ....phải làm quen.... với đàn ông...


    Tôi cảm thấy như ngàn nhát dao đâm vào ngực


    - Rồi anh ta... nói.... sau khi đã xong xuôi.... rằng....'ko ngờ em đã mất trinhrồi! Anh ko muốn yêu một người ko đoan chính!'....và.... anh ta bỏ em...


    Thằng ********! Tôi kinh tởm loại đàn ông ấy! Tôi thề, xin thề rằng tôi chỉ muốn giết chết hắn ngay lúc ấy...



    - Em im lặng.... và thế là chia tay.... em lại... ngủ đứng.... ngủ ngồi... vì em sợ... em ko dám.... nằm nữa....nằm.... em sẽ chẳng thể chống cự... em sợ....


    Tôi vuốt nhẹ những giọt nước mắt lăn trên má cô ấy, và hôn vào đôi môi đang run rẩy vì sợ hãi... những chuyện mà cô ấy phải trải qua, thật quá kinh khủng....


    - Rồi.... em đã gặp anh.... anh đã yêu em khác hắn yêu em....anh đã chấp nhận em ... ko giống người ta phủ nhận em...


    Tôi muốn nói với cô ấy rằng, tôi cũng chỉ là một thằng tồi mà thôi, và nhờ cô ấy, tôi mới nên người, mới có thể thay đổi để làm người... và tôi mới phải là người cần phải cám ơn chúa trời vì được gặp cô ấy trong đời...ằng tôi yêu cô ấy biết nhường nào.... yêu và đau xót biết bao ... căm hận những kẻ reo nỗi sợ hãi và ám ảnh lên suốt cuộc đời cô ấy....


    - Anh ko quan tâm những chuyện đó, anh căm ghét những kẻ đã làm em tổn thương... anh yêu em... anh thề là anh yêu em... và anh sẽ ko để cho em phải buồn nữa đâu....


    Cô ấy lấy tay gạt nước mắt ở 2 khoé mi... rồi cười nhẹ nhàng....


    - Em biết mà...Nhưng anh có thể hứa với em một điều được ko?


    - Uhmmm... em nói đi...



    - Hai ngày tới, anh đừng vào bệnh viện nhé...


    -Tại sao?


    - Đi mà, và đừng hỏi gì cả!


    -Uh!


    Chông chênh!


    ....Hai ngày sau, tôi quay lại bệnh viện....


    Thế giới trước mắt tôi dường như sụp đổ.... cô ấy đã ra đi mà ko để cho tôi nhìn lần cuối...ra đi lặng lẽ.... ra đi âm thầm... ra di bất ngờ và ra đi đau đớn....


    - Những người bị 'nhiễm trùng huyết' rất khó sống... cô ấy đã chiến đấu đến cùng... và cô ấy biết....


    Bác sĩ nói với tôi như vậy.... Cô ấy ko có đám tang... ko bạn bè....vì dường như chẳng ai biết cô ấy bệnh... và cha mẹ cô ấy... cũng chẳng thấy xót thương gì... cô ấy ra đi như vậy đấy... sống đau đớn và chết chua xót...


    Một bầu trời đêm bao trùm tôi....



    - Cô ấy đã tặng mắt cho một người.... cách đây 2 ngày.... chúng tôi làm phẫu thuật....


    Bệnh viện đã lo tang lễ cho cô ấy....


    Tôi lặng lẽ đứng nhìn từ xa... đôi mắt người con gái đã làm thay đổi cuộc đời tôi....ánh nhìn xa xăm một thời vẫn còn nguyên vẹn đó....


    Một bức thư với những dòng chữ mất nét run rẩy và ngắn ngủn:


    'Anh là người duy nhất yêu em! Em đã nghĩ là em sẽ khỏi! Em đã nghĩ là em sẽ thắng! Em chỉ muốn chia tay cho đến ngày em chiến thắng bênh tật và chiến thắng nỗi sợ hãi trong em... em sẽ lại gặp anh.... Nhưng em nhận ra rằng... em ko thể... em chỉ có thể chiến thắng nỗi sợ hãi mà thôi.... em đã hết sợ rồi, vì em biết anh yêu em... khát khao ấy đã cho em sức mạnh... để... gặp lại anh thêm lần nữa....... em muốn anh biết.....Anh là người DUY NHẤT em yêu!'



    CHUYỆN TÌNH 100 NGÀY
    Quyền và Linh ngồi tại ghế đá trong công viên, vào một đêm ít sao......... Cả hai không làm gì cả ngoài việc ngước mặt lên và ngắm những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi tất cả những người bạn của họ đều đang vui vẻ bên một nữa kia của mình, trong một ngày cuối tuần mát mẻ ....
    _ Chán thật đấy _ Linh nói . Ước gì Linh có môt người bạn trai để chia sẻ những lúc vui buồn .........
    _ Quyền nghĩ chúng mình là những kẻ cô đơn duy nhất trên thế giới này, chúng ta chẳng bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày chỉ biết lang thang trong công viên để ngắm các vì sao ..... Quyền đáp chán nản .

    Cả hai im lặng một lúc thật lâu
    _ Nè, Linh có một ý kiến này, chúng ta hãy chơi một trò chơi đi .... Linh nói .
    _ Trò chơi gì ?... Quyền tò mò .
    _ Uhmm ..... thì cũng đơn giản thôi, Quyền sẽ làm bạn trai của Linh trong 100 ngày, và Linh sẽ làm bạn gái của Quyền trong 100 ngày ..... Quyền nghĩ sao ?
    _ Đ..ư..ợ..c thôi, dù sao thì trong mấy tháng tới Quyền cũng không có kế hoạch gì cả .... Quyền trả lời .
    _ Hì hì .. nghe như có vẻ Quyền đang đợi một điều gì đó, vậy thì hôm nay sẽ là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta ... Thế Quyền sẽ dẫn bạn gái của Quyền đi đâu nào ? .... Linh vui vẻ hỏi Quyền .
    _ Linh nghĩ sao về một bộ phim ! Bạn Quyền nói là nó mới đi xem xong một bộ phim rất hay với bạn gái của nó, hay mình đi xem thử nhé, xem trình độ nghệ thuật thằng này đến đâu .

    Linh và Quyền đi xem phim ..... buổi hẹn hò đầu tiên không có gì đặc biệt, vì cả hai vẫn còn ngại . Tất nhiên, vì từ bạn thân chuyển sang người yêu chỉ sau 5 phút qua những lời nói bâng quơ .
    NGÀY THỨ 2 họ đi xem ca nhạc với nhau ....... Quyền mua cho Linh một con gấu bông thật xinh .
    NGÀY THỨ 3 Linh rủ Quyền đi mua sắm cùng với mấy người bạn, cả hai người ăn chung với nhau một cây kem, và bạn của Linh không khỏi ngạc nhiên .... mọi chuyện đến quá nhanh ..... lần đầu tiên họ ôm nhau .
    NGÀY THỨ 6 cả hai leo lên một ngọn đồi và ngắm mặt trời lặn .... Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm cả một ngọn đồi, cả hai cùng nằm ngắm các vì sao, vì hôm nay bầu trời rất nhiều sao ..... Một ngôi sao băng bay ngang qua ...... Linh ước .......
    NGÀY THỨ 25 họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may trong lúc sợ hãi Linh túm nhằm một ai đó và hét lên .... lúc phát hiện ra cả hai phá lên cười và xin lỗi ông bác " may mắn " nào đó .
    NGÀY THỨ 67 cả hai vừa đi ăn xong, đi ngang một ngôi nhà mà lúc trước bạn của Linh nói có một bà thầy bói xem bói rất hay .... Linh rủ Quyền vào xem thử . Bà ta nói với cả hai người " các cháu hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc mà các cháu đang có " ..... rồi bỗng nhiên giọt nước mắt lăn trên má bà .
    NGÀY THỨ 84 cả hai đi biển .... họ trao nhau những nụ hôn đầu tiên dưới ánh mặt trời nóng bỏng .
    NGÀY THỨ 99 Linh nói chỉ muôn có một ngày đơn giản .... Quyền đèo Linh đi loanh hoanh và vào công viên, cả hai cùng ngồi trên cái ghế đá mà họ vẫn thường ngồi mỗi khi đi lang thang ngắm trăng sao ..... lúc đó đã là hơn 12 giờ đêm .
    1h23
    _ Linh khát quá . Linh nói .
    _ Linh ngồi đây nhé ! Quyền sẽ đi mua cái gì đó uống . Mà Linh muốn uống gì ?
    _ Gì cũng được .... mà Quyền mua cho Linh chai nước suối nhé .
    1h45
    Linh ngồi chờ Quyền đã hơn 20 phút, Quyền đi vẫn chưa về .... một ai đó chạy đến chỗ Linh .
    Này em, vừa rồi ở ngoài kia có một người bị ô tô tông khi đi ngang qua đường, nếu anh không nhầm thì đó là người em đang chờ .
    Linh chạy đi theo một anh chàng lạ, đến chỗ một chiếc xe cứu thương .... Linh thấy Quyền mặt đẫm máu, tay cầm chặt một chai nước suối .... Linh lên xe và đên bệnh viện với Quyền . Linh ngồi ngoài phòng cấp cứu hơn 10 tiếng đồng hồ
    11h51 trưa
    Ông Bác sĩ đeo cặp kính trắng bước ra .
    " Tôi xin lỗi .... chúng tôi đã làm hết sức mình . Chúng tôi tìm được một bức thư trong túi áo cậu ấy "
    Bác sĩ đưa bức thư cho Linh và dẫn Linh vào thăm Quyền, vì hơn ai hết ông biết đây có thể là lần cuối cùng Linh nói chuyện với Quyền . Quyền nhìn rất yếu nhưng khuôn mặt của anh ấy có một cái gì đó rất thanh thản . Linh bóc thư ra đọc .
    "Linh à ! Vậy là 100 ngày của trò chơi cũng đã hết rồi nhỉ . Quyền rất vui khi có Linh ở bên cạnh trong những ngày vừa qua , Quyền nhận ra rằng Quyền rất hạnh phúc khi có Linh bên cạnh . Linh là một cô gái rất dễ thương, cho dù Quyền đã tự nhắc nhở bản thân Quyền rất nhiều lần là không được nghĩ gì khác ngoài một trò chơi . 100 ngày hạnh phúc cũng sắp qua, nhưng Quyền vẫn muốn nói với Linh một điều ........ Quyền muốn làm bạn trai của Linh mãi mãi, Quyền muốn Linh ở bên cạnh Quyền mãi, Quyền muốn giữ mãi những ngày hạnh phúc . Linh ơi ! Anh yêu em ."
    11h58
    _ Quyền à ! Linh bậc khóc ...... Quyền biết Linh đã ước gì khi nhìn thấy sao băng không ..? Linh cầu cho Linh có thể ở bên Quyền mãi mãi, Linh biết 100 ngày đã trôi qua, nhưng .... nhưng anh không thể bỏ em như vậy được . Em yêu anh ..... hãy về với em đi, đừng bỏ em như vậy mà anh .... em yêu anh .....
    Đồng hồ chỉ 12h trưa .... tim của Quyền ngừng đập ... và đó là ngày thứ 100 ...!!!
    Trò chơi kết thúc trong nước mắt

    -------------------------------------------------o0o---------------------------------------------------



    CỔ TÍCH TÌNH YÊU
    Có 1 chàng trai và 1 cô gái , 2 người họ rất yêu nhau . Chàng trai rất thích cảm giác mạnh nên đã chọn môn thể thao Đua Xe . Còn cô gái thì ngược lại , rất sợ tốc độ cao . Chính vì điều đó mà đã có 1 lần chàng trai đèo cô gái trên 1 chiêc Moto phân khối lớn , đi với tốc độ cao với hi vọng rằng cô gái sẽ bớt sợ tốc độ hơn . Hai người cũng đã vui vẻ cùng nhau boon boon trên đường quốc lộ mặc dù cô gái cũng cảm thấy hơi sợ .
    Chàng trai đang chạy với vận tốc 150km/1h thì cô gái cảm thấy không an toàn liền nói :
    _ Anh ơi ! anh chạy chậm lại thôi em thấy hợi sợ
    Chàng trai liền đáp :
    _ Không ! anh thích thế này hơn
    Cô gái vội đáp :
    _ Như này không an toàn đâu .... anh chạy chậm lại được không ?
    Chàng trai nói tiếp :
    _ Anh sẽ đi chậm lại ... nhưng em phải ôm anh thật chặt .....
    Cô gái liền làm theo lời chàng trai , ôm anh thật chặt và nói :
    _ Được rồi ! giờ anh đi chậm lại được chưa
    Chàng Trai nói :
    _ Nhưng cái mũ bảo hiểm anh đang đội nó vướng quá vì thế anh thấy em chưa ôm anh chặt . Em tháo giúp anh cái mũ ra và đội vào rồi ôm anh chặt vào nha.
    Cô làm theo và nói :
    _ Được rồi giờ anh đi chậm lại đi nguy hiểm lắm
    Chàng trai nói tiếp :
    _ Em này ! giờ em có thể nói to lên tiếng rằng " Em Yêu Anh " không ??
    Cô gái vội vàng hét lên " Em Yêu Anh , Em Yêu Anh Nhiều Lắm Vì Thế Anh Đi Chậm Lại Đi Để An Toàn Cho Cả Hai "
    Chàng trai cảm thấy như ấm thêm trong cái rét của mùa đông , và trong khi cái chết đang kề sát bên mình .
    Các bạn biết không , sáng ngày hôm sau , trang nhất của một tờ báo có viết rằng : có 1 vụ tai nạn ở đường quốc lộ gồm 1 người con trai và 1 người con gái , và trong đó có 1 người sống là cô gái và 1 người chết là chàng trai.Như thế mới biết rằng không phải là chàng trai không muốn đi chậm lại , mà khi bóp phanh thì chàng đã phát hiện ra là phanh bị hỏng vì thế đã nhường chiếc mũ bảo hiểm cho cô gái và chấp nhận hi sinh vì người mình yêu .


    Các bạn biết không vì tình yêu con người ta có thể làm tất cả để giữ trọn vẹn Tình Yêu đó , còn người con gái kia đã biết 1 điều là chàng yêu mình rất rất nhiều!!!


    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Kỹ nữ máu - Một chuyện cặp kè
    [/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Tôi và cô ta quen nhau ở một pub nhỏ đông đúc, thật khó lòng nói tên nó ra ở đây, vì nó nhỏ nhưng khá là nổi tiếng ở cái mảnh đất chật hẹp và đơn giản này... Thậm chí tôi nghĩ, nếu nói tên pub đó ra, tất cả mọi người sẽ ồ lên, biết tôi và cô ấy là ai, chúng tôi sẽ tai tiếng như thế nào nữa ấy chứ...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Chả hiểu và chẳng rõ nữa.... Thành phố của chúng ta thật quá chật hẹp, và từ khi cái nơi to đùng như New century ko còn nữa... những bar pub cứ đóng mở rồi lại dung dăng dung dẻ đẻ ra ầm ầm... thì tiếng nhạc xập xình và những mối tình nhanh gọn chẳng bao giờ chấm dứt dễ dàng....[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Chỉ cần nhún nhẩy trên bàn bia, cái gì gọi là khó khăn cho sự dẫn dắt chăn gối tự nhiên tan biến mất... Ngủ với nhau, đơn giản chỉ là cùng nhau vui một đêm, để hôm sau có thể quên nhanh nhất.... Tôi thấy mình chẳng mất mát gì, ngoài tiền nhà nghỉ, thì vốn dĩ bây giờ rất rẻ, vì quá nhiều nhà nghỉ, chắc người ta phải cạnh tranh nhau giá tiền....Và người hưởng lợi luôn là những cuộc tình một đêm, những khách hàng, chỉ cần cái giường trong vài tiếng....[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Người ta nói đi đêm như thế dễ bệnh tật như chơi, nhưng bệnh tật chỉ có thể dính lên người những kẻ muốn chơi mà ngu ngốc, tại sao người ta phải phát minh ra, từ rất lâu rồi, những dụng cụ che chắn khi làm tình, bởi vì chẳng ai muốn mình có bệnh... cũng giống như hút thuốc phiện, đừng hút vào một giờ và thường xuyên liên tục, thì có khi còn khoẻ ra, chứ dễ gì mà bị nghiện... Cái gì cũng vậy thôi, muốn sướng một cách tuyệt đối, thì cần phải tuyệt đối thông minh và tỉnh táo....[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Người con gái này.... qua một đêm tôi có thể quên cô ta... tôi ko còn nhớ chúng tôi đã làm gì trong trạng thái say xỉn quá đà như thế.... Nhưng nếu chỉ 1 lần thôi... thì tôi sẽ chẳng có gì để nói... Sự tình cờ là... dường như thế giới này, trò đời này... bắt tôi phải nạp dữ liệu về cô gái ấy, vào bộ nhớ xói mòn, ko muốn chứa đựng 1 ả đàn bà ngu ngốc nào của tôi...Tôi ngủ với cô ta đêm thứ 2, một tuần sau đêm thứ nhất...dù say xỉn nhưng vẫn "rất an toàn"... Cô ta chưa từng nói chuyện với tôi, tôi xin thề là như vậy, chỉ cười rất dịu dàng, và ánh mắt thì cũng nhẹ nhàng, ko phải **.... nhưng vì cái gì, cô ta lại là kẻ dễ dãi đến 2 lần, mà ko 1 lần thắc mắc, sau khi tỉnh dậy... mặc quần áo như một kẻ chuyên nghiệp... để lại 1/2 số tiền phòng... và hôn vào trán tôi... sau đó bỏ đi...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Lần thứ nhất, tôi cười... mẹ kiếp, con ** danh giá và trò khỉ... Lần thứ 2, tôi kéo tay cô ta lại... cả 2 diễn một màn kịch câm... tôi nhét lại tiền vào tay cô ta, ra dấu rằng, cầm đi, ko cần đâu... cô ta lắc đầu dúi lại tay tôi, cười ko nói. Tưởng tưởng rằng... lúc đó tôi nghĩ, chắc hẳn con ** này bị câm! [/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Thì bỗng nhiên...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Cô ta nói:[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]- Tất cả phải được chia đều chứ![/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]- Chẳng ai bắt con gái phải trả tiền phòng, trừ khi là trai bao, mà tôi thì ko phải thế bạn ạ...Với lại đây là lần thứ 2 rồi...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]- Cũng chỉ là một lần chơi, tôi nghĩ tôi với anh nhận đựơc như nhau thì phải chi trả như nhau...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]- Rắc rối quá, cầm lại tiền đi! - Tôi cáu bẳn.[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Cô ta cười:[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]- Nếu anh ko để tôi trả tiền phòng, thì anh phải trả tiền cho tôi, theo đúng luật chơi sòng phẳng, chúng ta ko liên quan, ko công bằng, thì phải có một người được trả tiền, hãy cứ coi tôi là người may mắn đó![/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Hey ya, nhạt, một trò mới của đám gái làng chơi sao... Ra là thích tiền, đơn giản vậy! Chẳng vấn đề gì...Tôi quẳng ví cho cô ta, nói lấy bao nhiêu tuỳ ý, vì tôi thực sự ko nắm rõ giá cả. Cô ta rút ra một tờ, rồi nói, mượn điện thoại của tôi... cô ta lưu số điện thoại vào máy tôi và quẳng lại phía giường:[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]- Gọi khi nào anh muốn![/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Tất cả chỉ đơn giản như vậy ở lần thứ 2 đấy, rồi cô ta đứng dậy bỏ đi, số điện thoại lưu trong máy với cái tên kì quoặc "gọi là đến" khiến tôi buồn cười.... nhưng tóm lại thì, dù thế nào, tôi cũng sẽ ko gọi...bởi ngay cả khi đã có "màng chắn an toàn" và tiền ko phải là thiếu, thì tôi cũng ko muốn, đút ra đút vào với một đứa con gái đi làm ** và là của... biết bao thằng như tôi... có tiền...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Tôi thích những đứa con gái sạch sẽ, ko cần trinh trắng, nhưng sạch sẽ chỉ để qua một đêm... Vả lại, nhu cầu của tôi cũng đâu cao lắm... nó chỉ đến khi có chút hơi men...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]............................................[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Tôi yêu một người con gái, nhưng tôi hiểu rằng trong thời điểm hiện tại, tôi ko thể mang lại cho cô ấy tất cả những gì cô ấy cần, tất cả những thứ cô ấy muốn, ở một người đàn ông... [/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Sự chung thuỷ? Không, tôi cần phải chơi... vì tôi còn rất trẻ. Sự quan tâm? Hạn hẹp thôi, vì tôi còn nhiều điều lo lắng! Sự ổn định? Càng khó khăn, vì tôi muốn có một sự nghiệp vững chắc, trước khi chịu áp lực ràng buộc gia đình....Nói chung... tôi chưa thể cho cô ấy những thứ an toàn như vậy... những thứ mà tất cả những người con gái trên trái đất này đều khát khao...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Một mối tình đẹp tuyệt hảo, như biết bao tập film Hàn Quốc...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Tôi ko muốn hứa hẹn, cái sự hứa hẹn ấy nó phi lý và ảo ảnh lắm...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Tôi ko muốn nói yêu, vì từ yêu ấy nặng nề và dai dẳng lắm...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Tôi ko muốn bị quản thúc trong cái mác người yêu, cái từ bạn trai hay bất cứ cái gì tương tự như một dây xích, kéo đàn ông phải dính chặt lấy đàn bà...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Vậy là....[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Cô ấy ra đi...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Tôi gọi điện thoại nhiều lần, đứng trước cửa nhà và gọi liên tục...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Cửa sổ phòng cô ấy ko mở, ban công đóng khép, và điện thoại tút dài...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Một sự ra đi mà chắc chắn ko có ngày trở lại, ko một sự giải thích, bởi người trong cuộc đã qua hiểu lý do... Hiểu nhưng ko thể thay đổi, để làm mình tốt hơn, hay ko thể thay đổi để phá hoại những mục tiêu mà đã có, và cái lối sống mà mình đề ra....[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Sao cô ấy ko chịu hiểu rằng.... tôi ko thể khác.... Và chờ đợi đến ngày... tôi đủ những điều kiện cần, để dám nói rằng... tôi yêu cô ấy....[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Con gái bây giờ, thiếu kiên trì và kiên nhẫn đến vậy sao????[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Từ cảm giác ăn năn, tôi đi dần sang trách hận.... Lúc đầu là nhận thấy lỗi ấy do mình, dần dần... tôi cảm giác bất cần và thấy cô ấy mới là người sai trái nhất.... một kẻ phản bội thiếu lòng tin ở tôi....[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Ra đi ư? Thì cũng như vậy thôi, cô ấy đi rồi, còn mình tôi ở lại.... buồn nản và chán chường.... bởi vì với cô ấy, hiếm hoi, tôi yêu thương thật sự...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Một tuần trôi qua, nỗi đau tôi dầm dề dưới những cơn mưa đầu hạ....Mọi thứ bỗng trở nên xa lạ khi thiếu vắng một nụ cười quen.... Mọi thứ làm tôi phát điên lên khi ko còn thấy những dòng tin nhắn ấy.... Chuông điện thoại ko còn reo lên những tiếng nhắc nhở: "Anh ơi, về sớm đi, muộn rồi!", "Anh ăn gì chưa, em làm đồ ăn để trong tủ lạnh, anh về nhớ hâm nóng!", "Anh à, em nhớ anh lắm! Muahzzz".... Cũng chẳng còn những tiếng khóc, sự van xin nài nỉ, xin tôi đừng đi đêm.... cũng chẳng còn cái dáng người bé nhỏ, vòng tay mong manh, ôm lấy tôi xiết mạnh...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Hết thật rồi...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Chuông điện thoại 1 tuần sau cũng ko còn tút dài mỗi lần tôi gọi nữa.... thay vào đó là "số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khoá!"....[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Nỗi nhớ dày vò, chỉ còn đó, ko có gì hơn....[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]..........................[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Ngày chủ nhật cuối cùng của tháng đầu tiên tôi và cô ấy chia tay... Nói chia tay ko biết có đúng ko nữa.... Đã từng nói yêu bao giờ chưa?[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Tôi trở lại với nhịp sống về đêm của mình, lên pub,, rượu và nhiều điều thú vị đang chờ tôi trên đó... Có hẹn với một vài người bạn, nhưng chẳng hiểu sao, chẳng có điều thú vị nào, ngoài đắm rượu trong nhạc... Lần đầu tiên tôi chán nản không khí ở cái hộp nhỏ này.... Chỉ uống rượu và uống rượu mà thôi....[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Tôi nhìn thấy một cô gái khá quen.... nhưng cũng ko hẳn là quen... vì con gái bây giờ.... ai chẳng giống nhau đến dễ sợ...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Xoay xoay điện thoại... lắc lư ly... tôi nhìn ngắm đến chóng mặt...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Tôi đặt ly xuống bàn, và toan đứng dậy....[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Chuông điện thoại reo...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Tin nhắn ý éo: "Lâu lắm rồi mới thấy anh lên đây!"[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Tin nhắn từ số "Gọi là đến" ... Tôi lại ngồi xuống, ngước mắt nhìn một vòng xung quanh: "Em đang ở đâu đấy?", "Xa anh một đoạn gần", "Qua bên này đi", "Ra ngoài đi!"...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Tôi ra ngoài, nhìn thấy cô ta đang dốc ngược chai bia xuống, nhìn rất buồn cười, mấy giọt bia rơi, trông đến tội.[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]"Say à?"[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]" Em chẳng bao giờ say cả." - Cô ta cười lớn[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]" Sao biết số anh thế?"[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]"À lần trước lưu số, nháy sang máy em luôn mà!"[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]"Chuyên nghiệ dữ dội!"[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Cô ta quay sang nhìn tôi, một giây ko cười, rồi sau đó quay đi... : "Uh, là thế mà!"[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]VÀ tối hôm đó chúng tôi lại qua đêm với nhau... ko say xiỉ mà là trong tiềm thức tỉnh táo... [/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]- Hôm nay free nhé, đừng trả tiền em...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]- Oh, em có vẻ thích miễn phí nhỉ? Hay thế lắm hả?[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]- Uh, đa phần là miễn phí ý mà...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Cô ta cười khoái trá....[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]- Có vẻ anh buồn nhỉ? Kể một chút gì đi... Với một con **, thì ko cần phải nghĩ...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Và tôi cũng chẳng hiểu sao, đêm ấy tôi lại kể hết cho cô ta, câu chuyện về cuộc tình dang dở của tôi.... Tôi cũng ko hiểu sao, tôi cảm giác thực sự thoải mái khi làm điều ấy...Cô ta lắng nghe rất chăm chú, và ánh mắt mang đầy sự cảm thông.... như nắm giữ một tấm lòng chia sẻ lớn... Con mắt dịu dàng và bờ môi yếu đuối đến nôn nao lòng.... Tưởng như nhìn vào nó... người ta có thể quên hết mọi buồn lo.... Tự nhiên... tôi muốn hôn cô ấy.... như để nhìn thấy cái phần thật thà còn sót lại và đang rơi vãi trên thân thể một người con gái ko mấy trong sạch này...Sẽ rất áy này nếu chỉ xem cô ấy như là một con **.... [/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Tự nhiên tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng đi, vậy là sau đêm hôm ấy, cứ mỗi khi có việc gì lo nghĩ, tôi lại gọi cho số điện thoại "gọi là đến", ko phải để ngủ miễn phí, mà để cảm thấy yên ổn hơn.... Tôi bắt đầu hoang mang khi nhận ra rằng, điều duy nhất khiến tôi bình yên được là ở bên người con gái này... những phút giây trôi qua mỗi ngày càng khiến tôi hoảng sợ....[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Tôi sợ rằng tôi sẽ yêu một con **.... và điều đó, là ko thể, ko thể được đâu...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Tôi khá nghe lời cô ấy, nghe những lời khuyên, vì đa phần tôi thấy đó là điều đúng đắn... Cái việc gối chăn của chúng tôi cũng điều độ và tuyệt vời như một cặp vợ chồng mới cưới....[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Hơi thất thường một chút là những vết tím trên người cô ấy.... như một sự sắp xếp, lúc nhiều, lúc ít...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]- Bệnh gì khiến người em bị tím nhiều thế?[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]- Ùi, chẳng có bệnh gì, chỉ là một sự va đập thôi...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Tôi khó chịu và có lẽ là ghen tuông khi tưởng tượng và mơ hồ nghĩ ra là, cô ấy đã quan hê với những thằng đàn ông khác, và đây là dấu hiệu thể xác mà bọn chúng nó để lại...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Quay lưng đi, ngủ tiếp... tôi chẳng nói gì...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Cô ấy kéo tay tôi lại, ôm từ phái sau, hỏi: "Anh ngủ rồi à?"[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Tôi chẳng nói gì. [/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]" Anh đã nghe kể chuyện về nghề kĩ nữ chua? Ngày xưa ấy, chuyện những geisha chẳng hạn?"[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]"Có nghe nói vài lần"[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]"Chắc anh chưa biết chuyện về một "kỹ nữ máu" nhỉ?"[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]"Là sao?"[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]"Để em kể cho nhá!"[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]"Uh, em kể đi"[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]"Ngày xưa, có một ngwoif con gái đpẹ... làm kỹ nữ, chẳng hiểu vì sao lại thế ý.... Đẹp và tài năng nữa... Nhưng cô ta lại làm nghề đó và khi có người hỏi lý do, thì cô ta luôn nói rằng, đó là lựa chọn sáng suốt nhất đời tôi. Là kỹ nữ nhưng chỉ ngủ với người mà cô ta thích thôi... kể cả là kẻ đó ko có tiền.... Cô ta vẫn giúp hắn mua vui... miễn phí... Nhưng đã là khách hàng thì luôn phải trả... một thứ quý nhất của mình...Đố anh biết, những kẻ ko có tiền thì sẽ phải trả như thế nào?"[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]"Cắt cái đó chứ gì?"[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]"Hahahaha, ai cũng đoán như anh cả. Thực ra là... máu. Kỹ nữ ấy sẽ lấy máu thay lấy tiền của những người đàn ông ko đủ tiền trả cô ta sau mỗi lần quan hệ... Lấy kim chích một giọt máu ra..."[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]"Câu chuyện của em thật phi lý và chả có ý nghĩa gì..."[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]"Có chứ sao ko? Vì bọn đàn ông nghĩ, chỉ mất một giọt máu thôi mà ngủ ko cần phải trả tiền, thì tội gì phải trả, cứ để cô ta chích máu cho rồi, nên đa số, ai cũng giả nghèo khổ..."[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]"Ôi, vô lý lắm, anh chẳng nghe nữa đâu..."[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]"Uh, thì ko nghe nữa....Máu là thứ đắt nhất, mà người ta quên mất mình rất cần... Đàn ông cũng vậy... luôn ko biết mình để mất cái gì, chỉ cần sung sướng là thoát ly thực tại... hehehehe, ngủ đi nào"[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Thời gian đã làm tôi quên người mà tôi yêu trước kia, mặc dù cũng còn đôi chút cảm giác luyến tiếc một người con gái ngoan hiền, yêu tôi phát điên và bị tôi phụ bạc mặc dù rất muốn cô ấy bên mình...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Nhìn lại những gì hiện giờ tôi có.. tôi sợ hãi sự mất mát như ngày nào.... Nhưng bản thân tôi thì ko muốn giữ lấy và chẳng muốn yêu một con ** chút nào.... Và dường như "con ** ấy" cũng hiểu điều này... Cô ấy gọi mối quan hệ của chúng tôi, là "một sự cặp kè!"...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Cặp kè có những quy luật mà ở những kẻ yêu nhau sẽ ko bao giờ có. Đó là ko được phép can thiệp đời tư, ko được phép dò hỏi những điều đối phương ko tình nguyện nói, chính vì thế mà, chúng tôi, gần như là... chẳng biết gì mấy về nhau...Hay nói chính xác hơn, tôi chẳng biết nhiều về cô ấy, còn cô ấy thì lại khá rõ về tôi, bởi vì tôi hay kể lể, dường như trước cô ấy, tôi luôn là một thằng đàn ông yếu đuối và cần được sẻ chia....[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Và cũng là quy luật của sự cặp kè, người ta được đơn phương chấm dứt ko vì lý do gì cả và đối phương phải tôn trọng điều đó... Cặp kè, là ko được có... tình cảm với nhau...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Một ngày cô ấy nhắn tin cho tôi: "Chỉ thế thôi nhé! kết thúc được rồi!"[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Thường thì khi người ta kết thúc một cuộc chơi, tức là khi người ta đã có đối tượng mới và những trò chơi mới vui hơn... Chắc hẳn cô ấy cũng nghĩ như vậy đấy.... Và có lẽ cô ấy đã có rồi... Một thằng con trai khác, thích miễn phí và cô ấy cho đi... chơi với nó, có lẽ nào vui hơn với tôi...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Cái cảm giác này dày vò hơn cả lần trước nữa... Mà có khi là còn đau... Tôi nhớ cô ấy nhưng ko được phép nhắn tin, ko được quyền hỏi han, cặp kè kết thúc thì ko nên liên lạc và càng ko được phép níu kéo... Đã chơi là phải chấp nhận thôi...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Mà tôi thì cũng ko muốn làm như thế.... Cứ như kiểu tôi đã phải lòng một con **, và bây giờ bị nó vứt đi thì lại đau đớn vô cùng...Tôi chưa bao giờ hiểu hết câu chuyện về "kỹ nữ máu" của cô ấy... nhưng khi cô ấy đi, tôi thấy... mình... "mất máu" rất nhiều... cái cảm giác thiếu trầm trọng làm tôi hụt hẫng ko đứng vững....[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Một vài tuần sau, ở pub xôn xao về việc một nữ khách hàng quen thuộc đã ra đi vì một căn bệnh trầm trọng... Mội nguời kháo nhau rằng cô ta bị Siđa, vì ko biết đã ngủ với biết bao nhiêu thằng đàn ông ở đây... Ảnh của cô ấy lan tràn trên YM, kèm theo một lời cảnh báo " ai ngủ với nó, thì đi xét nghiệm ngay, ko chẳng may chết sớm"... Và tôi cũng nhẫn được dòng mess đau đớn ấy...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Mở ảnh ra, tôi ngỡ ngàng khi đó chính là cô ấy, người con gái cặp kè và đã chia tay tôi mấy tuần trước đây...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Tôi hơi có cảm giác sợ...Vội vàng đi xét nghiệm, mặc dù, tôi và cô ta rất an toàn mà... lcú nào cũng quan hệ "có che chắn" cả... Và kết quả là... tôi ko bị làm sao hết... thở phào nhẹ nhõm, tôi thả lỏng người... thấy mình vừa trải qua một cuộc chơi may mắn....[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Nhưng khi tỉnh táo lại, tôi thấy lòng chát đắng.... Cái của nợ gì thế này.... cô ấy... đã chết thật rồi sao...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Tôi mở số điện thoại "gọi là đến" mà tôi chưa một lần nhớ...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Đầu bên kia nhấc máy làm tôi ngỡ ngàng: "Em chưa chết sao?" [/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]"Chị em mất rồi anh ạ"[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Một giọng nữ quen thuộc... rõ ràng ko thể chết, tôi hoang mang....[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]"Thế em là ai?"[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]" Em gái chị ấy!"[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]"Anh có thể gặp em được ko?"[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]...........................[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Tôi gặp em gái cô ấy trong một quán cafe nhỏ... tối và sâu hun hút trên khu phố cổ... Tôi đến sớm và ngồi chờ, lòng thấy lo và ko hiểu có chuyện gì đang xảy ra quanh mình nữa.....[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Em gái cô ấy xuất hiện, tiều tuỵ và mỏng manh như sương gió lùa bão vào tâm trí tôi hoảng sợ... Ly nước rơi xuống vỡ tan ....Em gái cô ấy, chính là bạn gái cũ của tôi....Hoá ra đó là lý do để cho giọng nói kia trở nên quen thuộc thế...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]- Là em sao? Sao anh chưa bao giờ nghe em nói, em có chị gái?[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]- Cùng cha khác mẹ thôi, là con riêng của ba em, mẹ em ko thích chị ấy , nên chị ấy sống riêng...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Cô ấy có vẻ đau buồn, đôi mắt sưng mọng nước, môi thì khô nứt như người vừa qua một trận ốm thập tử nhất sinh chưa thể nào hồi phục! Cứ vô hồn thế nào đó.... Ngồi đối diện tôi mà cứ như ko nhìn thấy tôi...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]- Lâu lắm rồi anh ko gặp em...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]- Chị ấy lớn lên cùng em, hơn em có 3 tuổi thôi mà....[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]- Uh...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Cô ấy có vẻ như muốn kể về chị của mình... nước mắt cứ rơi lã chã...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Và thân thể thì dường như một gục ngã...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]- Chị ấy xinh thật đúng ko anh? Và giỏi nữa, lại rất yêu em mà....Nhưng chị ấy yếu quá....[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]- Sao? ... uhmmm.... anh nghe nói, chị em mất vì....[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]- Siđa phải ko? - cô ấy ngước mắt lên đầy uất hận...- Tôi kinh tởm các người, tôi ghê sợ các người, sao có thể bịa đặt về chị tôi như thế? Chị ấy bị u mà... chị ấy bị ung thư mà.... chị ấy làm sao mà... si đa được chứ....Kinh tởm cái sự bịa đặt mà các người lan truyền trên mạng về chị tôi...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Cô ấy đứng dậy, như muốn bỏ chạy.... Tôi shock trong vài giây khi biết sự thật này... vội vã chạy theo và kéo tay cô ấy lại... cô ấy ngã gục xuống....Dựa vào người tôi nức nở... Còn tôi thì thấy tim mình đau nhói.... đau nhói...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]- Ôi anh ơi, chị của em.... khốn khổ... Chị ấy sống, ko ai yêu thương và chết đi... nhục nhã.... Ko ai yêu thương, ko ai níu chị ấy lại, làm sao chị ấy có thể sống... có thể chiến đấu một mình chứ? Em đã rất cố gắng, nói chị ấy phải cố lên... thề mà... chị ấy vẫn bỏ em anh ạ...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Tôi cũng khóc.... tôi nhớ cái ánh mắt buồn đau xa xăm, đôi môi yếu đuối đến nao lòng, sự cảm thông đến cùng cực nỗi đau, và sự chia sẻ thảm thấu dịu dàng của cô ấy.... Có lẽ tôi đã yêu cô ấy, mà ko hề nhận thấy, hay đúng hơn là ko dám thừa nhẫn mình đã yêu một con **....[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]- Con người thật độc ác... sao ai cũng nói chị ấy như thế.... Chị ấy ko phải là **... ko phải mà... Chị ấy chỉ muốn thoát ra... và cảm thấy là... mình đang sống... Chị ấy ko muốn nằm đó chờ chết... và chị ấy cố lết đến những cuộc vui.... Chị ấy chỉ ngủ với một người... và chị ấy nói với em rằng... anh ta rất tuyệt vời.... Tại sao tất cả đều nói rằng là... chị ấy đã ngủ với cả cái pub ấy...Chị ấy ko dễ dãi đến vậy.... Tại sao nói chị ấy bị cái thứ bệnh kia.... Tại sao... chị ấy ra đi... mà cũng ko được hoàn toàn yên ổn....Xét nghiệm ư? Thật là chó, bọn nó có lương tâm ko khi nói ra câu đó?[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Tôi chẳng biết nói gì... tôi sững sờ về tôi, ngỡ ngàng về tôi... ở bên đời 1 con người đau đớn suốt bao tháng ngày qua, với những vết máu tụ bầm tím yếu đuối mà tôi xem là ** thoã ấy... tôi đã ko hiểu nổi... một chút gì... về cuộc đời cô ấy...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Vì tôi hèn nhát, vì tôi ko dám... bước vào cuộc đời... 1 người con gái... tôi chỉ dám dừng lại... ở hai chữ cặp kè... để suy nghĩ sai lầm... áp đặt sai lầm.... ngộ nhận sai trái... về một nghề... ko phải do cô ấy.... ko phải là cô ấy....[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Đã cho máu rỉ từ tim... vì trái tim thiếu biết bao tình cảm... Đáng ra phải chiến đấu... nhưng sức đâu? Máu đâu? Máu tụ tím đặc dầy thaâ thể nhưng ko thể chảy để nuôi sống một con người... vì quá thiếu.... những niềm tin yêu... và tình thương yêu chân thật nhất....[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]"Kết thúc của câu chuyện kỹ nữ máu, là người con gái ấy đã chết... vì máu không chảy từ tim anh ạ "[/FONT]


    [​IMG]
    Khi nhà trai đến trước cửa nhà gái thì phía trong nhà có tiếng ầm ĩ. Ông chú của cô dâu nhanh chân chạy ra chặn đám người bên nhà trai, chỉ kéo chú rể vào trong nhà. Rất đông người tập trung ở phòng cô dâu. Lẽ ra, giờ này Huệ phải trong trang phục áo cưới chuẩn bị về nhà chồng thì cô đang nằm trên giường, mặt rũ rượi, tóc tai thì bù xù.

    Chú rể ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì mẹ Huệ quỳ xuống bên thành giường, kéo tay con gái cầu xin: “Con tỉnh lại đi con ơi, đây là ngày cưới của con rồi, còn chờ đợi gì nữa. Thằng đấy nó chết rồi, con quên nó đi”.

    Huệ chẳng nói chẳng rằng, quay mặt luôn vào tường. Anh Nghĩa, chú rể dõng dạc nói với mọi người: “Các cô các bác có thể ra ngoài vài phút để cháu nói chuyện với em Huệ được không ạ?”. Mọi người lui ra dần, bà mẹ Huệ đứng dậy, quệt hai dòng nước mắt, cố dặn dò chàng rể: “Con cố thuyết phục nó, chứ mẹ thì chịu rồi”.

    Mọi người ra ngoài hết rồi, Nghĩa tiến lại đỡ Huệ dậy. Anh chưa kịp hỏi gì thì Huệ đã ôm chặt lấy anh nói như tạ tội: “Em có tội với anh, anh hãy tha thứ cho em nhưng em không thể cưới anh được”.

    Nghĩa lắc mạnh người Huệ, hỏi lý do tại sao thì cô vẫn chỉ khóc. Hai mắt Nghĩa đỏ ngầu vì tức giận, anh lại lắc vai Huệ mạnh hơn. Huệ quỳ xuống chân Nghĩa thổn thức: “Kiếp này em mang nợ gia đình anh, kiếp sau em sẽ trả. Còn bây giờ em phải chờ anh Mẫu, phải chờ bằng được anh ạ. Anh ấy sẽ trở về!”.

    Nghĩa rối mù lên chẳng hiểu chuyện gì, anh còn đâu tâm trí để hỏi kỹ càng mọi chuyện, trong khi gần trăm người bên nhà trai đang đứng ngoài chờ. Nghĩa cầu xin Huệ nhưng cô vẫn chỉ lắc đầu. Nghĩa lao ra khỏi phòng, nói đoàn xe nhà trai quay về trước sự ngơ ngác và đau đớn của nhà gái. Việc cưới hỏi của Huệ và Nghĩa tưởng là êm xuôi, ai ngờ đến phút chót lại dang dở.

    Để Huệ gật đầu đồng ý cưới là một kỳ tích đối với Nghĩa, vì ai cũng biết Huệ đang chờ người cô yêu gần năm năm nay. Năm đó, có một nhóm người Huế đi qua vùng quê này, dừng chân nghỉ lại để chuẩn bị lên biên giới khai thác lậu trầm hương. Nhà Huệ có cửa hàng tạp hóa nên mấy anh người Huế hay ghé qua mua các vật dụng.

    Chỉ có mấy ngày thế mà Huệ bị cậu tên Cường hút mất hồn, hai người quấn quýt bên nhau chưa được một tuần thì Cường phải lên đường. Là con trai, trước khi chia tay với Huệ, anh ta vẫn ngon ngọt hứa: “Chờ anh em nhé, rồi anh sẽ quay về”. Đúng một lời hứa hẹn bâng quơ qua đường đó, mà Huệ chờ đợi Cường mấy năm trời, từ chối tất cả những người đến với mình.

    Gần ba mươi tuổi, Huệ chẳng còn nghĩ đến chuyện chồng con, cô nghe người ta đồn anh Cường chết rồi, trong thâm tâm Huệ cũng tin như thế, nếu không anh đã phải liên lạc với cô. Bố mẹ và hai ông anh trai giục lên giục xuống, còn nói bóng nói gió đuổi cô ra khỏi nhà. Đúng lúc đó thì Nghĩa, một thầy giáo trường xã kém hơn Huệ hai tuổi theo đuổi cô.

    Dù sao là con gái, cũng phải một lần lấy chồng, Huệ gật đầu. Thế mà đúng trước đêm cưới, Huệ lại thấy Cường hiện về nói với cô: “Huệ ơi, anh sắp trở về với em rồi. Đúng vào ngày rằm tháng bảy này anh sẽ quay về. Chờ anh em nhé! Anh nhớ em và con nhiều lắm”. Huệ đổ mồ hôi, dù chẳng biết Cường nhắc đến đứa con nào ở đây, nhưng sáng hôm sau đòi hủy hôn với Nghĩa luôn.

    Sau hôm đó, gia đình Huệ như có đám tang. Bố mẹ Huệ tức quá nằm ốm liền mấy ngày, còn vợ chồng hai ông anh thì nặng nề ra mặt. Người trong làng đi qua nhà Huệ đều cất tiếng hát đồng dao châm chọc: “Cô Huệ là cô Huệ già/ Lấy được anh Nghĩa còn đòi làm cao/ Tối về nằm mơ chiêm bao/ Gặp ngay bóng ma hao hao anh Cường/ Thế rồi cô hủy hôn luôn/ Chờ rằm tháng bảy hai ta sum vầy.

    Nhà trai bị bẽ mặt như thế, nhưng anh Nghĩa vẫn qua thăm Huệ bất chấp gia đình ngăn cản. Anh nói với Huệ: “Không là gì của nhau thì là bạn, rồi đến lúc em sẽ thay đổi, sẽ đồng ý về nhà anh làm dâu”.

    Điều kỳ lạ là giấc mơ của Huệ lại trở thành hiện thực. Chiều hôm đó, Huệ đang rửa đồ lễ thì nghe mấy người đến mua hàng nhao nhao việc có mấy anh đi trầm mất tích từ lâu, đột nhiên bây giờ lại xuất hiện, vừa dừng xe ở ngay ở xưởng mộc nhà ông Tiền mà năm xưa họ vẫn nghỉ trọ. Huệ thả luôn đống đồ lễ đang rửa dở, chạy một mạch gần một cây số xuống xưởng mộc nhà ông Tiền.

    Thấy có nhóm người trong nhà. Huệ lao thẳng vào mà chẳng hỏi chẳng rằng. Huệ thấy Cường đang ngồi uống nước ở bộ bàn ghế, đang bế đứa cháu nhà ông Tiền, cô mừng rõ hét toáng lên: “Anh Cường ơi, cuối cùng thì anh cũng đã trở lại rồi”. Nghe thế, cả mấy anh đi trầm cùng Cường và cả gia đình nhà ông Tiền sững sờ nhìn Huệ.

    Anh Cường ngỡ ngàng trong giây lát, rồi cũng như nhận ra Huệ: “A, cô Huệ, cô Huệ bán hàng tạp hóa đầu xóm phải không? Cô khác quá, tôi không nhận ra nữa rồi”. Chất giọng Huế của Cường ngọt ngào là thế, mà lúc này nó như bao tải đè nặng lên người Huệ. Huệ cảm giác như nghẹt thở...

    Đúng lúc đó, cái Thảo, cô con gái nhà ông Tiền từ trong nhà bước ra, kéo tay thằng con trai đang ngồi trong lòng Cường, nói: “Con qua đây ngồi với mẹ để bố Cường còn ra nói chuyện với cô Huệ nào”. Thằng bé ngúng nguẩy quay sang ôm chặt lấy Cường: “Không, con không cho bố đi nữa đâu. Bố phải ở với con!”.

    Cường bế luôn thằng bé lên người, tiến về phía Huệ đang đứng chôn chân, anh ta ấp úng: “Cháu Bảo là con trai của tôi với Thảo, bây giờ tôi mới quay về với vợ với con được”. Huệ lắc đầu như không tin vào tai mình rồi quay người bỏ chạy.

    Bốn năm trước, đột nhiên cái Thảo sinh con mà chẳng một ai biết bố nó là ai. Thảo cùng tuổi với Huệ, hai người cũng qua lại nhưng Huệ nào ngờ được, cha của con Thảo lại là người cô yêu và đợi chờ bấy lây nay.

    Ngày hôm sau, cả vùng quê này xáo động việc Huệ nhảy sông trầm mình. Không như nhiều người chết đuối khác, cơ thể Huệ không hề bị phù, cô không uống lấy một giọt nước, hai môi vẫn đang mím chặt vào nhau cố tình ngạt thở.

    Chỉ thương cho anh Nghĩa, nằm lăn giữa bờ sông bên cạnh xác Huệ khóc lóc thảm thương làm mọi người đứng quanh đó cũng phải trào nước mắt: “Huệ ơi, sang bên kia nhớ đợi anh Huệ ơi! Em đừng quên đã hứa kiếp sau sẽ làm vợ anh rồi đấy. Anh sống cho trọn đạo làm con rồi anh sẽ chóng về bên em, Huệ ơi!”.
    ....


    Ly cafe nhạt màu
    Tôi biết đến quán cà phê này do một người bạn giới thiệu. Đó là một nơi khá yên tĩnh, với những bản nhạc nhẹ nhàng và êm ái, nơi tôi cảm thấy yên bình cũng như thanh thản trong tâm hồn vốn mệt mỏi với công việc từ lúc bình minh chào ngày mới.
    Tôi bắt đầu để ý đến cô gái trẻ ngồi ở bàn đối diện khi cô ta đi một mình vào quán nhưng anh nhân viên lại đem ra hai ly nước. Một ly cà phê sữa cho cô và một ly đen đá ít đường cho người- nào- đấy sẽ ngồi ở chiếc ghế đối diện. Có lẽ, cô ấy đang chờ một người bạn nào đó, là bạn trai chăng? Phải rồi, vì hôm nay là cuối tuần mà! Các cặp tình nhân trẻ thì thường hay hẹn hò ở các quán cà phê lãng mạn vào dịp cuối tuần. Bỗng nhiên tôi phì cười, không hiểu sao tôi lại bắt đầu có sở thích để ý chuyện người khác. Phải chăng vì đôi mắt buồn trên gương mặt lạnh lùng của cô gái trẻ có một sức hút mãnh liệt với tôi?
    Anh nhân viên trong quán tiến đến gần chỗ ngồi của cô , mỉm cười nhìn cô rồi hỏi:
    - Tuần này của hai anh chị thế nào?
    + Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên.

    Cô gái trẻ vẫn chắp tay vào nhau, mỉm cười rồi nhẹ nhàng đáp trả. Vậy ra, tôi đã đoán đúng. Cô ấy đang chờ người yêu. Và hai người họ là khách quen của quán cà phê này.

    [​IMG]
    Cô gái trẻ đến quán cafe một mình...
    Một tiếng đồng hồ trôi qua, tôi nóng lòng muốn xem mặt anh chàng người yêu tốt số ấy là ai, nhưng vẫn không thấy anh ta đến. Đàn ông con trai mà lại để người yêu mình chờ đợi mỏi mòn như thế, thật không lịch sự chút nào.
    Cô gái trẻ từ nãy giờ vẫn chăm chú nhìn vào màn hình di động trên tay, lâu lâu lại khẽ cười, nhưng đôi mắt vẫn đượm một chút gì đấy buồn và day dứt. Thỉnh thoảng cô liếc nhìn ly cà phê đen như màu mắt đang từ từ nhạt màu đi khi đá dần tan ra. Thời gian làm nhạt phai mọi thứ...?
    Rồi tôi bỡ ngỡ khi cô gái trẻ gọi tính tiền và bước ra cửa, anh nhân viên buông một câu chào khó hiểu :
    - Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..
    Tôi vẫn tròn xoe đôi mắt và cố gắng hiểu những gì đang diễn ra. Cô gái bỗng quay lại nhìn vào mắt tôi rồi mỉm cười. Có lẽ cô ấy đã biết có một kẻ tò mò đã trộm nhìn mình từ nãy đến giờ.
    2. Nhân viên lâu năm
    Tôi làm part-time cho quán cà phê này từ khi là sinh viên năm nhất. Tôi thích làm vào buổi tối, nhất là cuối tuần, khi những cặp tình nhân chọn nơi đây làm điểm hẹn hò, tôi đã chứng kiến được những chuyện tình lãng mạn, hài hước, và cả đau đớn nữa..
    Vẫn như mọi buổi tối thứ bảy, cô gái ấy đến cùng với người yêu của mình. Tôi lập tức pha nước cho cả hai, như thường lệ, anh- cà phê đen và cô- cà phê sữa. Đã lâu rồi tôi không được nói chuyện với anh. Anh ấy là một người vui tính, nhưng rất điềm đạm và cư xử lịch thiệp, cũng như chiều chuộng người yêu mình hết lòng.
    Tôi đặt ly cà phê sữa cho cô, và ly cà phê đá cho anh. Tôi vẫn pha cho anh nhiều cà phê hơn những người khách khác - vì anh là một người khách đặc biệt của quán chúng tôi.
    - Tuần này của hai anh chị thế nào? - Tôi hỏi một câu quen thuộc như thường lệ. Thường thì anh sẽ là người trả lời. Nhưng bây giờ thì không.
    + Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên - Cố ấy mỉm cười nhìn tôi và đáp trả.

    [​IMG]
    ... nhưng điều kỳ lạ là người phục vụ vẫn đưa ra 2 ly cafe...
    Một tiếng đồng hồ trôi qua, tôi để ý có một vị khách ngồi gần cửa sổ suốt từ nãy đến giờ vẫn nhìn chăm chăm vào hai người họ. À không, chính xác là vào cô ấy. Cô đang mở điện thoại di động và xem lại hình ảnh hoặc tin nhắn gì đấy - tôi đoán thế - có lẽ là những tin nhắn của anh và hình hai người chụp bằng máy di động.
    Khi ly cà phê đen của anh đã tan hết đá. Cô gọi tính tiền và bước ra cửa. Tôi mỉm cười chào hai người :
    - Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..
    Cô nhìn về phía cửa sổ, mỉm cười với vị khách đang tròn xoe đôi mắt vì câu chào của tôi. Tôi không mấy ngạc nhiên, vì luôn có những vị khách tò mò về câu chuyện tình yêu của hai người họ.
    3. Cô gái trẻ
    Tôi và anh là bạn thân từ nhỏ. Đến hết năm cấp 3, chúng tôi quen nhau và hạnh phúc đến tận bây giờ. Nửa năm trước, anh dắt tôi vào một quán cà phê khá yên tĩnh, với những bản nhạc nhẹ nhàng và êm ái, làm thanh thản và dịu mát tâm hồn tôi. Khi tôi và anh cãi nhau, chúng tôi thường đến quán cà phê này, và sau đó thì lại làm lành với nhau, rất dễ dàng.
    Sau một thời gian lui tới quán cà phê này vào mỗi tối cuối tuần thì chúng tôi đã trở thành khách quen của quán. Anh bắt chuyện với một nhân viên trạc tuổi chúng tôi, cậu ấy có vẻ thích cách nói chuyện của anh, và sau đó thì ba chúng tôi quen nhau.
    Hôm nay, tôi lại đến đây cùng với anh. Tôi không cần gọi nước vì khi thấy chúng tôi, cậu nhân viên ấy sẽ biết mình nên pha nước gì. Ly cà phê đen cho anh lúc nào cũng được pha với rất nhiều cà phê, và chỉ bỏ một ít đường, vì anh thích uống như thế, cậu nhân viên cũng biết như thế.
    - Tuần này của hai anh chị thế nào?- Cậu ấy hỏi chúng tôi một câu hỏi quen thuộc như thường lệ. Nếu như mọi khi, tôi sẽ để anh trả lời. Nhưng bây giờ thì không.
    + Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên… - Tôi trả lời cậu ấy thật tự nhiên...

    [​IMG]
    ... và cô để đá trong ly cafe tan dần theo thời gian.
    Một tiếng đồng hồ trôi qua, vị khách ở bàn đối diện gần cửa sổ vẫn nhìn vào tôi chăm chăm từ nãy giờ. Tôi cười nhạt, chẳng để tâm nữa, rồi lại mở di động và đọc những tin nhắn của anh từ nửa năm trước. Bây giờ, anh không còn nhắn tin cho tôi nữa, nhưng đọc lại những tin nhắn của anh, tôi vẫn cảm thấy hanh phúc. Mỗi khi chúng tôi giận nhau, anh luôn nhắn tin làm lành trước, và khi kết thúc một tin nhắn, anh thường để câu này vào cuối tin. "Hãy yêu anh như thể hôm nay là ngày cuối cùng ta bên nhau, em nhé..!"
    Tôi nhìn ly cà phê đen đang dần đổi màu, với lớp đá đã tan thành nước ở phía trên, anh vẫn không uống dù chỉ một ít cùng tôi. Tôi thấy đắng ở cổ, nhưng vẫn cố kìm nén để nước mắt không rơi, vì tôi không muốn anh nhìn thấy tôi khóc.
    Khi tôi gọi tính tiền và bước ra cửa, cậu nhân viên mỉm cười chào chúng tôi :
    - Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..
    Thường thì anh sẽ quay lại và nói với cậu ấy rằng "Tất nhiên rồi! Vì chúng tôi là cặp tình nhân hạnh phúc nhất thế gian này…" Nhưng hôm nay, anh vẫn không nói gì.
    Vị khách ở gần cửa sổ vẫn cứ nhìn hai chúng tôi. Tôi mỉm cười với ông ta rồi bước ra khỏi quán, hoà vào dòng người tấp nập ngoài kia, với những tiếng xe cộ réo lên inh ỏi, những ngọn đèn đường làm mắt tôi nhạt nhoà đẫm lệ…
    Cuối cùng thì, tôi vẫn phải khóc, vì nhớ anh... Một người đã ra đi vĩnh viễn từ nửa năm trước.
     
    Last edited: 9/12/10
  2. suyeuheo

    suyeuheo Sẽ Mãi Yêu Anh Như Vậy

    cám ơn vì những câu truyện của bạn ^^ rất hay và tình cảm đó
     
  3. FaMi

    FaMi Tân Thủ

    tks cậu ..........................
     
  4. Post tiếp đê bạn hay lắm :)
     
  5. những câu truyện này đọc song tâm hồn cũng bị sao động :D
    thanks bạn
     
  6. Tôi không có tg để đọc hết những câu truyện này. Nhưng mỗi ngày tôi cố làm 1 bài, Đọc xong tâm hồn tôi trống rỗng, tâm trạng tôi như say vào men tình.!
     
    Last edited: 11/12/10
  7. Sao anh không ở bên em
    Anh và Tôi cùng nhau lớn lên trong bao kỉ niệm êm đềm của tuổi thơ. Tôi nhớ rất rõ lúc nhỏ anh đã từng vì tôi mà nhiều lần đánh nhau với bọn con trai trong xóm, có lần còn chảy cả máu nữa ...tôi biết anh đau lắmnhưng cũng cố gượng cười cho tôi vui, từ đó đến giờ chưa ai đối tốt với tôi thế cả, anh là người đầu tiên và trong tôi, anh là người duy nhất tốt với tôi...như thế. Cũng chính vì như vậy tôi đã mang trong tim mình một tình yêu, tình yêu đơn phương. Tình yêu của tôi dành cho anh cứ lớn mãi theo thời gian và đến một ngày tôi quyết định nói cho anh ấy hiểu tất cả những tình cảm của tôi nhưng chớ trêu thay ... trước lúc tôi định nói thì anh, người mà tôi yêu nhất lại cùng sánh bước, tay trong tay với một cô gái khác. Đứng trước mặt tôi, anh lại vờ như không biết, như giữa chúng tôi cỉ là tình bạn đơn thuần hoàn toàn không nghĩ đến những quá khứ tốt đẹp kia, anh ung dung nói - Này Nhóc, giới thiệu với em đây là bạn gái của anh. Tôi nghe tim mình như có một cảm giác đau, nó đau nhói một cách lạ lùng, tôi chưa bao giờ có cảm giác đau như thế

    - Chào em , em là em gái của anh Nhân à ?


    Thấy tôi vẫn im lặng , anh lại hỏi


    - Em không sao chứ Nhóc ?


    Mặc kệ lời hỏi thăm của anh, tôi đã bỏ chạy, chạy với nhữnggiọt nướcmắt trên mặt, tôi chạy như để trốn tránh tất cả, trốn cái sự thật phủ phàng đã đến với tôi .

    Tôi lê la khắp nơi mỗi ngày như để quên anh, nhưng tôi không thể làm được chuyện ấy. Và trong lúc tôi đau đớn và tuyệt vọng nhất thì tôi đã gặp Vinh. Vinh có rất nhiều nét giống anh và đặc biệt làVinh đã nói thích tôi, điều mà tôi đã mong ở anh nhưng không thểnào xảy ra. Thế rồi chỉ sau 2 tháng giữa tôi và Vinh đã có một tìnhyêu đẹp, tôi không biết là nó có thật sự đẹp hay không nữa nhưng tôi đã cố làm cho nó thật đẹp trước mặt anh. Tôi kể nhiều về Vinh cũng như tình yêu của chúng tôi cho anh nghe, những lúc ấy tôi thường chú ý đến vẻ mặt của anh, tôi mong mỏi ở nó một sự khó chịu, bực bội bởi như thế có nghĩa là trong tim anh, anh vẫn dành một chút gì đó cho tôi nhưng không, hoàn toàn ngược lại những gì tôi mong đợi anh vẫn vui vẻ nói cười, vẫn chúc phúc cho tình yêu của tôi và Vinh.

    Và tôi lại khóc mỗi khi từ ký túc xá của anh về, dường như nó đã trở thành thông lệ tôi thừa biết sẽ nhận được đáp án nhưng tôi vẫn cứ đi đến đó, vẫn kể cho anh nghe về Vinh và vẫn luôn nhận từ anh những lời nói tốt đẹp như của một người anh trai. Biết phải làm sao đây khi tôi đã quá yêu anh, không một giây phút nào hình ảnh của anh rời khỏi tâm trí tôi. Tôi đã đi trong cơn mưa này lâu lắm rồi như muốn tìm cho mình một câu trả lời tôi phải làm gì? quên anh ?tôi chắc rằng mình sẽ không làm được chuyện này đâu, còn nói cho anh biết là tôi yêu anh ư? để làm gì cơ chứ, khi trong tim anh hoàn toàn không có tôi. Giờ đây tôi chỉ biết rằng tôi phải làm một việc, việc mà tôi nên làm, đó là chia tay với Vinh bởi tôi không hề yêu Vinh, tôi không thể nào tiếp tục lừa dối Vinh nữa .


    Vào một ngày chủ nhật đẹp trời tôi đã nói lời chia tay với Vinh và nhận được sự đồng ý của Vinh bởi Vinh cũng không thể chấp nhận một người yêu mà suốt ngày cứ nghĩ về một người khác.

    Tôi lại đi lang thang trên con đường, con đường quen thuộc ngày nào anh đã dẫn tôi đi chợt tôi trong thấy anh, tôi định chạy thật nhanh đến bên anh. Nhưng ý nghĩ của tôi sớm bị dập tắt bởi anh không đi một mình, anh đang đi cùng cô gái hôm nọ. Nước mắt tôi lại rơi và tôi lại bỏ chạy, tôi vẫn không thể nào quen được với cái cảnh này. Dường như phía sau ,tôi nghe thấy tiếng của anh mặc kệ tôi vẫn chạy, chạy mãi và ....tôi bất chợt nhận ra phía trước mình chiếc xe tải đang đến rất gần, nhưng mặc kệ giờ tôi không cần biết gì nữa có khi chết lại tốt hơn cho tôi, chợt...


    - A !!!
    [​IMG]
    Tôi có cảm giác như ai đã đẩy tôi sang phía bên kia đường. Khi tôi đã định thần và quay người lại tôi mới hốt hoảng nhận ra rằng người đó là anh, người cứu tôi là anh. Tôi chạy đến thật nhanh bên anh, người anh toàn máu là máu


    - Anh Nhân, anh có sao không? sao anh lại làm vậy? Tôi nói trong nghẹn ngào

    - Em lại đi sang đường mà không nhìn rồi, Nhóc à, lần sau đừng thế nữa nhé.


    Anh chỉ nói với tôi một câu thế thôi rồi ngất đi. Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu mà đôi tay của tôi lạnh ngắt, tôi sợ, sợ lắm, sợ anh sẽ rời khỏi tôi mãi mãi. Không! Tôi không thể mất anh được, tôi mong thời gian có thể quay trở lại tôi sẽ không bỏ chạy, sẽ không có ý nghĩ điên rồ đó.


    - Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi ạ? Tôi như nhảy sổ vào người ông bác sĩ.

    - Cô là người nhà của anh ta à?

    - Dạ, cháu là em gái của anh ấy, anh ấy như thế nào rồi bác sĩ.

    - Xin chia buồn cùng cô nhưng vì vết thương quá nặng nên không thể cứu được.


    Tôi như hóa đá bởi câu nói của ông, sao lại như thế, sao chuyện này có thể xảy ra với tôi kia chứ, tôi lại thấy tim mình đau, nhưng lần này nó đau hơn gấp trăm lần, tôi lặng người với những giọt nước mắt …

    3 tháng sau ngày anh mất, tôi lại đi trên con đường ngày nào con đường đã khiến anh phải ra đi mãi mãi


    - Xin lỗi , em có phải là ......

    - Là chị? Tôi hơi bất ngờ khi gặp chị ấy, người yêu của anh

    - Chúng ta vào đâu nói chuyện được không? Chị có cái này muốn đưa cho em.


    Tôi khe khẽ gật đầu, khi đã tìm được chỗ ngồi, chúng tôi bắt đầu câu chuyện. Chị ấy lấy trong giỏ của mình một cuốn sổ gì đó đưa cho tôi.


    - Đây là gì ?

    - Nhật ký của Nhân

    - Sao nó lại ở chỗ chị ?

    - À, là do lần trước chị cầm nhầm định trả lại cho Nhân nhưng....


    không còn dịp nữa nên chị đưa nó cho em. Dường như thấy được ánh mắt của tôi chị nói tiếp


    - Em đừng hiểu lầm chị chỉ đọc được trang đầu thôi

    - Có gì quan trọng nữa hả chị, dù sao người cũng đã chết rồi còn gì là bí mật nữa

    - Tùy em vậy, giờ chị phải đi chọn áo cưới đây

    - Chọn áo cưới? Tôi khẽ chau mày

    - Sao chị lại có thể làm như thế? Anh Nhân mất chưa được 100 ngày mà

    - Em nói thế là sao? Chị và Nhân chỉ là bạn thôi mà

    - Là bạn? Thế tại sao lần trước anh ấy lại giới thiệu chị là bạn gái của anh ấy

    - Chị cũng không hiểu vì sao Nhân lại giới thiệu như vậy nữa, thôi chị trễ rồi chị phải đi, chào em.


    Chị đi rồi còn mỗi mình tôi với nỗi khó hiểu, sao lại như thế, sao anh lại làm thế. Chợt tôi nhớ đến quyển nhật ký của anh. Tôi giở từng trang ra


    Ngày...tháng...năm...
    Hôm nay là ngày tôi cảm thấy vui nhất bởi tôi thấy được nỗi đau khổ của em khi tôi giới thiệu Phương là bạn gái của mình, điều đó chứng tỏ em đã yêu tôi. Ôi! tôi muốn hét lên cho mọi người biết rằng tôi đang rất hạnh phúc.

    ----------------------------- Rồi một trang khác

    Ngày...tháng...năm...
    Có lẽ ngày hôm nay là ngày tôi buồn nhất, tôi đã lầm, một sự hiểu lầm tai hại bởi em, người mà tôi yêu nhất trên đời này lại hoàn toàn không yêu tôi. Em đã có người yêu, một chàng trai tốt, tôi đoán vậy. Tôi đã nghe rất nhiều về người đó từ em, những lời của em như ngàn mũi tên đâm thẳng vào trái tim của tôi không chút xót xa, thế nhưng em vẫn cứ vô tư cười nói trên sự đau khổ của tôi.

    Và tôi vẫn phải diễn hết vai diễn là một người tốt trước mặt em, tôi đã chúc phúc cho cuộc tình của em cũng như đặt dấu chấm hết cho cuộc tình của chính mình. Nhóc ơi! Khi nào thì em mới hiểu cho anh đây?

    Khép trang nhật ký lại mà nước mắt tôi cứ tuôn rơi, vì sao? Vì sao cơ chứ? Vì sao anh không nói với tôi sớm hơn, vì sao ? Vì sao trời lại khéo trêu người như thế, những câu hỏi vì sao cứ bao quanh lấy tôi. Đêm ấy tôi đã khóc, khóc rất nhiều, chợt tôi giật mình khi nhận ra rằng mặc cho tôi có khóc bao nhiêu đi chăng nữa và tôi có trả lời được tất cả câu hỏi đó thì anh, người tôi yêu cũng chẳng bao giờ sống lại. Người ta thường nói đến vị ngọt và vị đắng của tình yêu, còn tôi, tôi chẳng biết vị ngọt của tình yêu là thế nào? Nhưng giờ tôi hiểu rất rõ vị đắng của nó. Tôi phải trách ai đây? Trách anh không nói sớm hơn? Trách tôi vì ý nghĩ điên rồ đó?


    Hay trách ông trời đã khéo đùa với chúng tôi? Đêm đó tôi đã mơ thấy anh, anh bảo tôi hãy sống thật tốt bởi cuộc đời của tôi hiện giờ của anh. Tôi thức dậy và nước mắt lại trào ra, tôi nhớ anh, nhớ thật nhiều .... Có lẽ với nhiều người chuyện tình của chúng tôi thật buồn nhưng với tôi anh là mối tình đầu, là một kỉ niệm đẹp trong tôi.

    ----------------------------------------------------------

    Bài nhạc nền là bài "Dujaoxi" - Kịch 1 vai.

    Còn đây là lời dịch:

    Kịch 1 vai
    [​IMG]
    Là ai đã đạo diễn vở kịch này?
    trong vai nhân vật cô đơn kia,
    đối thọai mà dường như là độc thoại
    người nghe chỉ là quá khứ vọng về,
    không biết đâu kết cục.

    bắt đầu là anh, kết thúc cũng là anh
    đã để cho em nhập vai đến cùng.
    nếu đã định trước chỉ là bi kịch
    tại sao lại làm em quá ảo tưởng
    diễn xuất chỉ là tương phùng và biệt li

    Trong trời đêm không một vì sao
    anh đã bị thu hút bởi ánh sáng của nước mắt
    đã yêu anh không thể nói nên lời
    mà chỉ có thể cười và khóc
    Hãy để em có thể quên anh..

    Trên bầu trời không một vì sao
    em đã trả lại chính anh câu chuyện cũ
    nếu tất cả chỉ là một vở kịch
    mong anh hãy cố gắng xem nó
    bởi người tổn thương chỉ có mình em
    Trăng sao đêm vắng bóng hình
    Mình em trơ trọi một mình nhớ anh
    Tình em đâu thể dùng lời
    Mà chỉ biết khóc, biết cười bên anh
    Tình ta như thể ánh trăng
    Mây đen che phủ tình mình từ đây

    Trăng sao đêm vắng từ lâu
    chuyện xưa em để trao anh một mình
    vì đây là một đoạn trư ờng
    anh ơi xin hãy lưu tình mà xem
    Cô đơn em chịu tháng ngày
    Trái tim tan nát chỉ mình em thôi


    Mặt nạ của quỷ
    [ Truyện kể rằng: trên đoạn đường ác quỷ vô tình rơi mất mặt nạ của mình.
    Cô bé tò mò soi đi soi lại.. sau ướm thử lên mặt.
    Kết quả là mặt nạ của quỷ dính chặt vào da thịt, cô bé không tài nào tháo gỡ được;
    Thế là cô bé trở thành 1 con quỷ xấu xí.
    Cô bé hoảng loạn, chạy thật nhanh về làng kiếm mẹ;
    Mẹ không nhận ra cô bé... lại cùng người trong làng đuổi cô bé đi.
    Cô bé tội nghiệp đau đớn tột cùng.
    Thế rồi, cậu bạn thanh mai trúc mã của cô bé xuất hiện.
    Ra mặt giúp cô bé giải thích mọi chuyện... chỉ vì cậu tin đấy là cô bé.
    Cô bé có được niềm tin yêu... mặt nạ được gỡ bỏ
    1 lần nữa quay về trong vòng tay yêu thương của cậu bé ][​IMG]
    "Thế nào ủh anh yêu, đã nghe truyện này chưa ý" ​
    Quàng tay quàng qua vai anh, mái tóc thướt tha của cô lan tỏa 1 mùi hương đặc trưng; anh ngây ngất say trong vòng tay ấm áp của người yêu.

    Dĩ nhiên anh đã nghe rồi... cái truyện này, em đã kể biết bao nhiêu lần cho anh nghe rồi mà.
    "Ngày mai em sẽ đưa anh ra sân bay chứ ?" anh ngoảnh đầu nhìn cô... nhẹ nhàng nói bên tai.
    "Không đâu... vì em sẽ khóc..." Vừa trả lời cô dùng dằn mím chặt lấy môi.​
    Nhìn khuôn mặt kiềm nén để không khóc ấy của cô... anh bật cười. Chỉ những điều nhỏ nhặt thế cũng đủ để anh cảm thấy yêu yêu. Anh và cô đã bàn tính đến chuyện đám cưới rồi mà.
    Vì yêu cầu công việc... anh phải tạm rời xa cô, để ra nước ngoài 1 năm. Nếu có thể, chắc anh đã dắt cô theo mình. Thật đáng tiếc, bố mẹ cô không cho phép.
    "Ở nước ngoài, anh cũng phải nhớ đến em cơ đấy !"
    "Uhmm, trừ em ra anh chẳng nhớ ai cả đâu."
    "Thật à ?"
    "Bảo đảm"​
    Anh ngắt nhẹ mũi, đặt lên môi cô nụ hôn dịu dàng. Những giọt nước mắt không nghe lời được nước cứ rơi... khuôn mặt hồng hào xinh xắn dưới ánh đèn... càng làm cô trông xinh đẹp hơn với đôi má ửng đỏ.

    Anh gần như định bỏ đi cơ hội ra nước ngoài tu nghiệp.
    "Đừng khóc... vì em... anh nhất định sẽ way về ngay, lúc ấy chúng ta sẽ cử hành hôn lễ thật long trọng nhé, được không ?"
    "Dạ... vâng... uhmmm"
    "Đừng khóc nữa mà, anh đau lòng lắm, anh yêu em"
    "Em cũng yêu anh" ~ Suốt cuộc đời, anh chỉ yêu mình em​
    Đưa tiễn anh đi được 1 thời gian... vài tháng sau.... cô gái và bạn đã gặp tai nạn trong 1 lần say rượu. Tính mạng bị đe dọa.... để duy trì lại cuộc sống của cô thật khó khăn .
    [​IMG]
    Khuôn mặt cô biến dạng, trông rất đáng sợ.
    Vì trong quá trình phẫu thuật...
    may vá thiếu cẩn thận mà ra.
    Tổn thương.
    Cô gái tức tưởi khóc trên giường...
    khuôn mặt xinh xắn đáng yêu mất đi....
    sống làm sao đây ?
    Kết liễu cuộc đời không hơn sao ?​
    Bố mẹ nhìn cô e ngại... chẳng dám đến gần. Nếu không có sự khuyên răn của bạn bè... có lẽ cô đã kết thúc cuộc sống tại đấy.
    "Đây là email của anh ta, có muốn nói chuyện cùng anh không ?" Bạn bè cố giúp cô.​
    Khuôn mặt biến dạng khiến cô mất hẳn sự tự tin, khóa mình trong phòng kín... không dám gặp gỡ ai.
    Cho dù đó là người cô hết mực yêu thương, cô cũng từ chối nói chuyện.
    "Anh ta rất lo cho cậu đấy, một mực muốn biết tình trạng của cô."
    "Cậu muốn tôi gặp anh ta sao chứ ? với khuôn mặt như thế này đấy hả ? Bố mẹ còn không chấp nhận được tôi, huống gì là anh ! Tôi thực sự..... không dám... đối mặt với anh ta..."​
    Từng ngón tay chạm vào da mặt sần sùi nếp gấp khúc, nhăn nhúm như 1 con quỷ....
    Đâu rồi ? Cô gái xinh xắn đáng yêu lúc trước của nó đâu rồi ?
    Anh sẽ nghĩ thế nào đây ?
    Có còn yêu cô nữa không ?
    Sẽ còn thích cô nữa hay không ?
    Càng nghĩ càng chẳng dám mơ đến việc sẽ chuẩn bị đám cưới với anh.
    "Thế..... cũng là 1 cơ hội để cậu thử lòng anh ấy đó chứ !"​
    Bạn bè cứ khuyên nhủ.... cuối cùng cô quyết định liên lạc lại với anh. Không hề đá động đến khuôn mặt biến dạng của mình, cô tự thu mình trong nỗi sợ hãi.
    Tiếp theo đó... ngày nối ngày trôi qua.... thời gian 1 năm đã cận kề.

    Anh vui vẻ bàn tính đến các khâu đám cưới mà 2 người phải chuẩn bị trong thư gửi cô gái. Cô lặng người....vỡ tan.... bắt đầu sợ....
    [​IMG]
    Ngày anh về đã đến.
    Bạn bè đưa cô đến sân bay.... tim cô bấn loạn, bất an, nhưng vẫn rất muốn có 1 cơ hội.... có thật là anh sẽ nhận ra cô như trong truyện đã nói đấy không ?

    Cô đeo kính đen, đội nón, mang khẩu trang.... đứng lặng im tại góc khuất sân bay... đợi người cô yêu.
    Anh bước xuống máy bay với tâm trạng hứng khởi... thời gian 1 năm xa cô đủ để anh hiểu tình yêu của anh dành cho cô không lời nói nào đủ để bày tỏ.

    1 năm liên lạc với cô... dù có 1 thời gian bị gián đoạn... nhưng những lá thư gửi cho nhau đã khiến 2 người đong đầy nỗi nhớ.... 1 mặt lo lắng .... không biết cô ta đã gặp sự cố gì mà bạn bè cô 1 mực giấu bặt tin. Thôi thì, không nghĩ ngợi nữa....
    Vì hôm nay anh được gặp cô.... người mà suốt 1 năm dai dẳng anh nhớ đến.

    Bước chân xuống sân bay...
    Trong dòng người đông đúc....
    Anh đảo mắt kiếm tìm bóng hình quen thuộc...
    Anh tin rằng...
    Cô sẽ thật khác biệt so với mọi người.
    Nhất định cô đã đến...
    Thế là anh bắt đầu rảo bước khắp nơi tìm kiếm cô.
    Cuối cùng...
    Tại đằng sau cây cột trước cổng ra vào..
    Anh đã tìm ra cô.
    Anh vui vẻ chạy đến phía sau, ôm chặt lấy cô.​
    "Ui da, nhớ chết đi được ! Đến đây rước anh, mà lại còn chơi trốn tìm với anh thế à ! "
    "Anh... kiếm được em ?" Giọng cô ta nhỏ dần.. như thể chờ đợi 1 câu khẳng định gì đó.​
    Cảm giác kì lạ bao quanh... anh xoay vai nhìn thẳng vào cô.... mà sao cô lại che đi khuôn mặt của mình như thế ?
    "Anh... anh... còn nhận ra em chứ ?"​
    Giọng nói trầm ngâm vang lên từ đằng sau cái khẩu trang.... Anh tỏ ra lo sợ... vòng tay ôm cô vào lòng.
    Nhất định có chuyện gì xảy ra rồi. Nếu không cô ta sao lại như thế chứ ?
    "Anh dĩ nhiên là nhận ra em rồi. Anh yêu em mà !"
    "Thế... như vậy thì anh có còn yêu em không ?"​
    Trước mặt anh,
    Cô cởi bỏ nón.
    Ttháo mắt kính...
    Cuối cùng cùng là cái khẩu trang.
    Khuôn mặt xấu xí kinh khủng xuất hiện trước mặt anh...
    Mọi người kinh hoàng ... những tiếng kêu thảng thốt khi nhìn thấy khuôn mặt ấy.
    Anh vẫn như không có gì.... và bình thản cười to.

    Anh hoàn toàn không để tâm.... ôm gọn cô vào lòng... nhẹ nhàng rót vài tai cô:
    "Đẹp.. rất đẹp.... Dĩ nhiên anh rất yêu em !"​
    Anh đưa tay, từng ngón từng ngón tay chạm vào những vết sẹo trên mặt cô.... đặt nụ hôn lên mặt cô như thể hiện rằng... dù mặt cô có thay đổi đi chăng nữa.... cô gái xinh đẹp lúc trước không còn... anh vẫn rất yêu, rất yêu cô.

    Anh và cô bắt đầu chuẩn bị lễ cưới... mặc cho sự cản trở từ phía gia đình anh.
    Anh vẫn kiên định sẽ cưới cô.
    Chỉ vì anh thật sự rất yêu cô...
    Yêu vẻ đẹp từ nội tâm... không phải ngoại hình.
    Vì vậy... từ ánh nhìn đầu tiên anh đã nhận ra cô.
    [​IMG]
    Sau khi về nước... để hòa nhập nhanh chóng hơn với công việc... anh thường xuyên về nhà muộn.
    Cô ở nhà... chờ đợi và lo lắng....
    Mặc cho những cú điện thoại báo cáo anh đã đi đâu, làm gì.. cô vẫn cứ lo, vẫn cứ sợ...... rất sợ.
    Anh sẽ bỏ rơi cô chỉ vì cô đã đánh mất khuôn mặt xinh xắn đáng yêu ?

    Dần dần cô khép mình, mất hoàn toàn đánh mất lòng tự tin.
    Lúc đầu, cô hay gọi điện cho anh... chỉ cần 1 phút chậm trễ... cô cũng vặn vẹo hỏi đủ điều. Về sau, lòng hoài nghi cứ ngày 1 tăng... ngày 1 khắt khe và cáu bẳn. Thậm chí không muốn cho anh đi làm.
    Anh khó chịu... nhiều lần muốn nói rõ vấn đề, nhưng lại sợ làm tổn thương cô ấy... anh kìm nén... và im lặng. Dần dà, cô càng ngang tàng, la làng như thể 1 bà điên.
    Mọi chuyện đều cần lý do... nói lý do thì lại bắt đầu hoài nghi độ chính xác của nó. 1 lần rồi 2 lần xác minh.... 1 lần tiếp 1 lần.....

    Gánh nặng công việc cộng với gánh nặng từ tất cả sự việc, áp lực trước những lời buộc tội vô cớ.
    Rút cuộc... anh đã nói.
    "Em đừng làm cho tâm hồn em cũng trở nên xấu xí đi chứ !"​
    Nói rồi, anh bỏ đi.
    Đối diện với lời anh vừa nói. Cô òa lên khóc tức tưởi. Cô không muốn thế đâu... chỉ vì... chỉ vì.... cô sợ mất anh thôi mà....
    Vì vậy cô đã nghĩ cách ràng buộc lấy anh... không ngờ lại làm anh cảm thấy phiền toái.
    Trước đây, cô đâu phải như thế.
    Khuôn mặt dị dạng... trái tim cũng trở nên xấu xí... mọi việc bắt nguồn cũng là do cái khuôn mặt xấu xí mà chuyển biến xấu đi.
    [​IMG]
    Cô quyết định xin lỗi anh. Gọi điện. Anh bảo đang họp tại công ty.
    Cô chạy đến công ty tìm anh. Nhân viên lại bảo anh không đi làm ngày hôm nay. Cô bàng hoàng.....

    Nghi ngờ.... 1 lần nữa gọi điện cho anh..... khóa máy.
    Cô bắt đầu lo sợ.... không lẽ anh tìm đến 1 người phụ nữ khác rồi đấy sao ?
    Nghĩ đến đó... cô chau mày... vì những suy nghĩ linh tinh thế, nên anh bỏ đi...
    Cô chuyển sang lo lắng...cô nên tin tưởng anh nhiều hơn.​
    Nói rồi, bên đường.... cô nhìn thấy anh đang ngồi cùng 1 phụ nữ trong tiệm coffee shop sang trọng.
    Thật không ngờ... suy nghĩ của cô lại là sự thật. Bên đường... anh và cô đang trò chuyện vui vẻ, nói nói cười cười...... những giọt nước mắt lặng lẽ rơi.....

    Cô ta có khuôn mặt thật xinh đẹp.... cái khuôn mặt xinh xắn đáng yêu mà trước đây cô đã từng sở hữu.... và đã đánh mất.
    Mặc nhiên.... cô ghét... rất ghét anh !
    Anh chê cô xấu xí..... anh chê cô có khuôn mặt dị dạng.... anh bỏ rơi cô rồi !

    Qua mấy ngày sau.... hủy lễ cưới.... anh không hề nhận được 1 lý do..... 1 tuần sau... anh đến thăm nhà, nhưng bị cô cự tuyệt. Đến lời giải thích cuối cùng, cô cũng chẳng muốn nghe.
    [​IMG]
    Thế rồi lại 1 năm trôi qua.
    Cô ta mang cái mặt dị dạng trải qua cuộc sống. Bạn bè nhiều người khuyên nhủ cô phẫu thuật. Nhưng cô 1 mực từ chối.... cô bảo ít ra vì khuôn mặt này...... cô nhận ra rất nhiều bộ mặt thật của người khác.

    Bạn bè cô không từ bỏ. 1 lần, lại 1 lần khuyên nhủ cô sang Nhật phẫu thuật, cho rằng đấy là bác sĩ rất giỏi... rất có tiếng... sẽ đưa cô ta trở về với khuôn mặt trước đây.
    Cô cười cười..... thôi thì mặc, thử cũng chẳng sao..... làm sao thì cũng chỉ là 1 miếng da thôi mà.

    Trải qua cuộc phẫu thuật kéo dài 12 tiếng. 1 tháng điều dưỡng trôi qua. Cũng đã đến ngày cô và bạn bè cởi bỏ lớp băng trắng trên mặt....
    Khuôn mặt thân wen xuất hiện.....
    Là cô ấy.....
    Cô ấy lúc trước đây mà !
    Cô gái ngày trước đã trở về rồi !
    Cô ấy cười 1 cách đau khổ...
    hmmm...
    Khuôn mặt lúc trước đã trở về....
    Nhưng .. anh đã ko còn nữa rồi.
    [​IMG]
    Từ đó cô sống 1 cuộc sống hoàn toàn khác... 1 cách làm mới cuộc sống. Mối quan hệ được nới rộng hơn.... quen biết nhiều người hơn... và quen được những người có thể là chỗ dựa cho cô.
    Cô không cần tình yêu, chỉ cần hạnh phúc.... khuôn mặt này mang đến cho cô 1 cuộc sống hạnh phúc.

    Sau đó, cô nhận lời cầu hôn của 1 người đàn ông.
    Cô quay trở về Nhật Bản... muốn bày tỏ sự cảm kích với người bác sĩ đã phẫu thuật cho cô.
    Vừa lúc ấy.. bệnh viện trả lời.. vị bác sĩ ấy đã rời khỏi bệnh viện....
    Cô ngồi chờ... rồi đợi... vị bác sĩ vẫn chưa xuất hiện.
    Vừa định quay bước đi.... bất ngờ cô **ng trúng 1 bệnh nhân.... khuôn mặt băng đầy băng trắng.
    "Xin lỗi.." Cô sử dụng vốn tiếng Nhật ít ỏi của mình.​
    Chỉ thấy bệnh nhân ấy nhìn cô kinh ngạc.... rồi gấp rút bỏ đi.....
    Cô dường như nghĩ ra 1 cái gì đó....
    "Bác sĩ ở đây tốt lắm, hãy để họ phẫu thuật cho anh, khuôn mặt anh nhất định sẽ trỡ về như trước đây....
    Đây, xem này ! Tui cũng phẫu thuật ở đây đấy, đẹp chứ ?"
    "............." Bệnh nhận im lặng.​
    Vị hôn phu đứng ngoài gọi với vào..... Cô nhìn anh bệnh nhân cười nhẹ.... quay đầu sải bước đi về phía vị hôn phu.
    Nhìn cánh cổng bệnh viện. Nhìn khuôn mặt cười tràn ngập hạnh phúc của cô...... nước mắt anh lặng lẽ rơi.....

    Mặc nhiên.... nữ bác sĩ xuất hiện đằng sau .... dùng lời lẽ của 1 người Nhật bản xứ
    "Anh thật sự yêu cô ấy, vì cô ấy, dâng hiến da mặt của chính mình.... thế mà giờ đây..... cô ta lại chẳng nhận ra anh.....
    1 năm trước đây anh đã tìm tôi hy vọng về cuộc phẫu thuật, thế kết quả này anh mãn nguyện chưa ?
    Nhưng mà.... tôi có thể miễn phí làm cho khuôn mặt anh trở về như xưa, nếu anh muốn..."
    "Không cần đâu... cô ta không nhận ra tôi thì thôi vậy..... hãy để tôi đeo mặt nạ này mà sống nốt những ngày còn lại vậy....."​
    Nước mắt chảy ngược vào trong......
    Hương thơm thoang thoảng từ mái tóc lúc cô ấy đứng gần bên anh.... mùi hương nhẹ nhàng quay quắt..... mùi hương đặc trưng của cô làm chạnh lòng anh...... anh gượm buồn....
    Cảm giác càng cô đơn.........
    [​IMG]
    Sau này cậu bé nhặt lấy mặt nạ của quỷ....
    Muốn thử cô bé xem cô bé có nhận ra cậu ta không
    Thật bất ngờ.... cô bé không chỉ khóc thét lên khi nhìn thấy cậu....
    Lại còn bảo cậu đừng bao giờ đến gần cô ta nữa.
    Từ đó.
    Cậu bé ấy..... mang bên mình mặt nạ ác độc của quỷ.....
    Sống 1 cuộc sống cô độc đáng thương.......​


    Dư Âm
    Tôi mở rộng cánh cửa , ánh nắng yếu ớt của một buổi chiều sắp tàn hắt qua thềm , người thanh niên vừa gõ cửa đứng trước tôi . Tôi biết đó là người hàng xóm trọ ở căn nhà đối diện nhà tôi . Dù con hẻm cách chừng chục mét nhưng tôi chưa bao giờ trò chuyện , thậm chí là chưa chào hỏi xã giao
    Trong tay anh ta cầm một thứ gì đó như tấm bìa cứng hoặc một tấm hình , tôi gật đầu chào vừa đưa mắt dò hỏi . Anh ta ngập ngừng :
    - Ðây là một việc có thể làm cô không hài lòng nhưng tôi đã trót thực hiện , chỉ có điều tôi nên giao nó cho cô hơn là tôi giữ , nếu cô vui lòng thì xin hãy xem đây là một quà tặng. . .
    Anh ta vừa nói vừa chìa ra một bức tranh , tôi liếc nhanh , một khung cửa sổ với một người con gái có mái tóc dài buông xỏa trên vai và hoa , và lá . . .
    Tranh vẽ bằng bút chì, tôi nghĩ thế và hiểu ngay đó là tôi dù chỉ giống nhất mái tóc và cặp kính cận .Hơi bất ngờ , tôi tròn mắt hỏi :
    - Anh đã vẽ tôi ư ? Lúc nào vậy ?
    Anh ta mỉm cười :
    - Những buổi chiều , khi tôi tình cờ trông thấy . . .
    Một cảm giác thú vị len vào tôi . Tuy nhiên tôi thấy bối rối chưa biết xử trí ra sao ? Nếu là một thứ tặng vật nào khác từ một người mà cả cái tên tôi còn chưa biết thì chắc chắn rằng tôi không nhận , nhưng đây lại là chân dung của tôi , nếu không nhận có nghĩa là muốn anh ta phải giữ . Tôi còn đang phân vân thì bức tranh đã được đặt vào tay , tôi chưa kịp nói lời cám ơn cho phải phép , anh ta đã quay bước , một người ít lời , tôi nghĩ thế
    Từ hôm đó cánh cửa nhà tôi luôn khép lại và tôi cũng ngại đứng bên cửa sổ ngóng nhìn trời đất như thói quen . Anh ta ít nhiều đã gây cho tôi sự chú ý . Giờ thì tôi biết anh ta làm việc gì , làm ở đâu , đi , về khoảng mấy giờ và cả cái tên Thụy dịu dàng như tên con gái .
    Sau lần mang tranh tặng tôi , anh ta không hề có biểu hiện gì tỏ ra muốn tìm cách làm quen với tôi . Căn phòng “ bên ấy” cũng thường xuyên khép cửa .Tôi và anh ta lại không tình cờ gặp nhau ở đâu cả , nên sự xa lạ vẫn như lúc ban đầu . Còn bức tranh anh ta vẽ cùng với những suy đoán trước đây của tôi , được tôi cất vào một góc suy nghĩ chờ lãng quên
    Và khi tôi không còn quan tâm đến người hàng xóm ấy nữa thì có một đêm tôi thức giấc vào giữa khuya . Trong không gian yên tĩnh , tiếng guitar từ đâu văng vẳng vọng đến bên tôi , tiếng đàn quyện vào tiếng hát trầm ấm , cô đơn và lời ca buồn đến se lòng. Tôi bật dậy lắng nghe , chuổi âm thanh mơ hồ như không thực kéo tôi đi về phía cửa sổ , tôi mở hé cửa nhìn ra ngoài , dưới hiên nhà đối diện có một người đang ngồi đàn trong bóng tối , tôi không biết đó là ai vì trong căn nhà ấy có mấy người cùng trọ . Tiếng đàn và giọng hát trầm ấm kia như có ma lực cuốn hút tôi.
    “ . . .Thôi xin ơn đời trong cơn mê này gọi mùa thu tới , tôi đưa em về chân em bước nhẹ trời buồn gió cao , đời xin có nhau dài cho mãi sau. . .”
    Tiếng đàn và sự cô quạnh của đêm khuya dễ gây cho người ta nỗi buồn và cảm giác đó truyền vào tôi rất nhanh . Ai đàn vậy nhỉ ? Tôi mở tung cánh cửa ra , ánh sáng trong phòng hắt ra thềm . Tiếng đàn lẫn tiếng hát chợt im bặt . Tôi như tỉnh trước hành động vô thức của mình , nên lại vội vàng đóng sập cửa . Trở lại giường nằm , tôi rủa mình vô duyên
    Mặt trời hừng lên bên kia đồi , bầy chim sẻ ríu rít , rộn ràng trên mái ngói .Buổi sáng mùa thu trời đầy mây trắng , một ngày sẽ lạnh hơn mọi ngày . Những chiếc lá rụng bay đầy trước sân hôm nay được tôi quan tâm hơn bằng những nhát chổi chậm chạp , thật khó giải thích tại sao tôi chờ đợi , tiếng đàn lúc khuya vẫn như văng vẳng bên tai , tôi cảm thấy hồi hộp trước cái giờ mà tôi biết căn nhà đối diện sẽ mở cửa , và . . .
    - Uyên !
    Tiếng gọi khẽ như sợ người được gọi nghe thấy , dù có ý chờ đợi cuộc gặp gỡ này song tôi không khỏi giật mình
    Thụy đang tiến về phía tôi , dáng đi của anh trầm tỉnh , lẳng lặng . Tôi hơi ngẩn ra , nghĩ mãi để tìm một câu nói mở đầu sao cho thật tự nhiên , nhưng Thụy đã lên tiếng trước
    - Có phải hồi đêm tiếng đàn của tôi đã phá giấc ngủ của Uyên ?
    Tôi ngạc nhiên hỏi lại :
    -Là anh đàn ư ?
    - Vâng ! Và tôi đang tự hỏi tại sao cửa sổ nhà Uyên hồi đêm chợt mở ra rồi đóng sập lại đầy vẻ bực dọc ?
    Tôi nở nụ cười thân thiện :
    -Anh đã hiểu nhầm , thật ra bài hát của Trịnh Công Sơn hay quá , chỉ tiếc rằng tôi không được nghe hết . . .
    Thụy thở phào :
    -Vậy mà tôi cứ tưởng. . .
    - Anh tưởng tôi là một người không biết thưởng thức một giai điệu hay như thế ư ?
    - Tôi không nghĩ như vậy , nhưng được biết Uyên không khó chịu vì điều ấy thì tôi yên tâm rồi
    Tôi biện minh :
    -Tôi đã vụng về tr ong hành động , cử chỉ của mình , thật ra tôi mở cửa vì muốn tiếng đàn kia vọng sang rõ hơn và cũng muốn biết ai đàn . . . bên ấy ! Anh biết không tôi rất “mê’’ bài Hạ trắng. . .
    Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười của Thụy , anh lộ vẻ vui , dường như ở con người này mọi nỗi niềm biểu lộ nhiều qua ánh mắt hơn là lời nói
    O0O
    Thụy mang đến tặng tôi bài Hạ trắng chép tay , những dòng nhạc kẽ cẩn thận và nét chữ nắn nót bằng mực tím ,có minh họa một cô gái tóc dài đứng trên đồi thông, tà áo bay hứng đầy hoa nắng và ở mặt ngoài có trích ghi dòng chữ “ Áo em bây giờ mờ xa nẻo mây , gọi tên em mãi suốt cơn mê này . . .”
    Từ đó những khi nghe tiếng đàn của Thụy ngân lên , tôi bèn mở hờ cửa sổ tỏ một tín hiệu lặng lẽ rằng tôi đang lắng nghe . Ở “ bên kia” bài Hạ Trắng được dạo lên nhiều lần , tiếng đàn trầm và luôn luôn tôi có cảm giác Thụy đang buồn .
    Về mối quan hệ của Thụy và tôi , tôi thật sự khó hiểu , không biết Thụy nghĩ sao về tôi , vì có lúc anh tỏ ra quan tâm , thân thiện với tôi , lại có lúc anh như muốn lánh tôi và thật lạnh lùng . Phần tôi cũng tự chất vấn mình , đó chỉ là một sự ngưỡng mộ trước một người có nhiều biệt tài , hoặc có hơn thế thì đó là một thứ tình cảm chưa thể đặt tên bây giờ , vì xét cho cùng tiếng đàn tiếng đàn của Thụy gần gũi với tôi hơn là anh .
    Nhưng bỗng nhiên tiếng Guitar không còn cất lên trong nhiều đêm , tôi chợt thấy trống vắng . Bản tính e dè không cho tôi sang “ bên ấy” xem Thụy ra sao . Căn nhà đối diện vẫn còn những người ở cùng Thụy ra vào , chỉ vắng anh . Một tuần , rồi một tháng vẫn biền biệt . Như vậy là Thụy đã đi khỏi đây , vậy mà anh không hề nói với tôi một lời từ biệt . Tôi tự nhủ “ Một người vô tâm , nên quên đi là hơn!”
    Tôi sẽ không còn bận tâm và nhớ về Thụy như một ám ảnh nếu tôi đừng biết thêm một điều gì nữa về anh . Một thời gian không lâu sau đó, tôi tình cờ gặp người bạn trọ chung nhà với Thụy, tôi không nén được lời trách cứ về việc Thụy chuyển đi mà tôi không hay biết . Người bạn ấy mới tiết lộ câu chuyện mà tôi cho rằng họ đã cố tình giấu kín . Trước khi đến đây Thụy đã lập gia đình , nhưng đó là một cuộc hôn nhân không hoàn hảo , cô gái ấy không có lỗi gì nhưng hoàn toàn không phù hợp với tính cách của anh , không hạnh phúc . Với đời quân nhân đây đó Thụy luôn xa nhà. Rồi do yêu cầu của công tác Thụy đã đến đây , không ngờ nơi dừng chân này trái tim anh đã rung động trước một người con gái nhưng ý thức việc anh đã có gia đình , Thụy phải giấu kín tình cảm của mình .
    Tình yêu là một thứ không thể hỏi tại sao khi nó đến với người này thì lại dịu dàng , êm ả mà với người khác lại nghiệt ngã , trắc trở . Thụy đã trải qua những ngày mà tâm tư luôn nặng nề, u uẩn . Và trong một đợt tăng cường cho một đơn vị tác chiến Thuỵ đã hăng hái lên đường, cũng để không vướng vào một lầm lỗi mà anh chắc mình sẽ không tránh được , đó là khi tình yêu của anh sẽ không còn là mối tình đơn phương . Thụy ra đi khi trái tim anh đã hằn sâu một một ánh mắt , một dáng hình và hơn cả là người con gái ấy có một sự đồng cảm với tâm hồn anh . Nhưng Thụy đã không bao giờ trở về được nữa, anh mãi mãi nằm lại nơi chiến trường…
    Tôi lặng đi , bàng hoàng trước một cảm giác như có một cái gì đó quí giá vừa rơi khỏi tay mình và đã tan, đã vỡ. . .
    Ðã nhiều năm trôi qua , khuôn mặt Thụy không còn rõ nét trong trí nhớ của tôi , nhưng mỗi khi bất chợt nghe đâu đó vang lên giai điệu của bài Hạ Trắng thì trong tâm hồn tôi lại gợi lên một sự tiếc nhớ rưng rưng . Mãi mãi tôi không quên được một hình ảnh đẹp mà Trịnh Công Sơn đã vẽ lên bằng lời nhạc , và Thụy là người tô điểm , đặt nó vào trái tim tôi .



    Đuổi Bắt
    Tác giả: Vương Liễu Hằng

    [​IMG]
    Tiếng gõ cửa rụt rè, tôi chạy ra. Anh nhìn tôi âu yếm và hớn hở. Tôi nói ngay:

    - Hôm nay Nguyệt bận học. Anh về đi!

    Mặt anh bí xị như cái bánh bao:

    - Thứ bảy mà em cũng học hả?

    - Sắp thi rồi. Vả lại thứ bảy thì có khác gì thứ hai?

    Vẻ đau khổ, hụt hẫng của anh làm tôi cảm thấy bất nhẫn:

    - Có lẽ thứ sáu em thi xong. Anh rảnh không?

    Tất nhiên là anh rảnh. Tôi đã biết kịp thời cho thêm một chút đường vào ly chanh muối. Xin thề với bạn là bữa đó… dẫu thành phố có bị động đất hay bão cấp mấy mươi thì… anh vẫn đến như thường.

    Thơì gian chùng xuống như một tiếng thở dài. Anh nhìn tôi rồi quay đi, chiếc áo sờn và chiếc xe đạp lóc ca lóc cóc. Ðường về chắc dài lê thê.

    Tôi đứng nhìn theo vừa thấy ân hận lại vừa thấy bằng lòng với… chính mình. Một sự bằng lòng rất đỏng đảnh và rất con gái. "Khá đấy, Nguyệt ! Ít ra cũng có một quả tim tan ra từng mảnh vì mày…"

    Kể ra một buổi chiều thứ bảy dập dìu như thế này, chỉ có điên mới vuì đầu vào sách. Một chút thời gian trò chuyện với anh có nghĩa lý gì so với đống sách bài thi vĩ đại mà tôi đã ngốn gần xong từ mấy tháng nay. "Ác quá Nguyệt ơi! Nhưng không sao! Cần thử thần kinh một chút, cho vui mà."

    Tối, tôi ra hành lang đứng hóng gió. Ai như anh ngồi ở quán cà phê bên kia đường, ủ rũ. Ðốm thuốc lá lập lòe soi tỏ khuôn mặt suy tư. Tính trồng cây si sao? Tự nhiên tôi thấy bực mình, dằn dỗi đi vào nhà tắt đèn và kéo kín rèm cửa. "Khung cửa sổ nhà em mỗi tối – ngọn đèn khuya lặng lẽ bóng em ngồi…" Tiếng hát đâu đó vọng lại. Tôi than thầm "lãng mạn quá chàng Roméo ơi!"

    Anh yêu tôi đã bốn năm – một khoảng thời gian không ngắn. Anh yêu tôi từ khi tôi còn là một cô bé ngây thơ với hai bím tóc ngúng nguẩy trên đầu. Dù sao, tôi cũng thầm công nhận là anh biết khá nhiều. Dân bách khoa mà thơ chữ Hán thuộc làu làu. Bình văn thơ sắc sảo không thua gì Biêlinxki - Một cái đầu đáng nể! Thế nhưng trong tình yêu, anh chỉ là một chú bé con. Không màu mè, không mánh khoé, không …nghệ thuật tán tỉnh. Anh chân thành, nồng thắm và giản dị như những cuốn sách hay mà anh cố lục tìm mua cho tôi ở ven đường hay những văn thơ tình lãng mạn mà tôi thường thấy xuất hiện trong tập vở. Anh sống thật với những gì mình có. Anh trải lòng cho tôi nhìn rõ. Anh làm tôi xúc động bằng cái tình yêu chân chất ấy, nhưng …có lẽ đó là sai lầm nghiêm trọng của anh. Tình cảm anh cho tôi hoàn toàn hồn nhiên, tự nguyện, không toan tính, không đòi hỏi. Dạt dào mà không ồn ào. Yêu… và có một cái gì đó như sự cam chịu. Thường những. Thường những điều mà ta đạt được dễ dàng, ta lại không biết quý.

    Anh yêu tôi nhiều và nhiều quá làm cho tôi nghĩ rằng mình đáng được như vậy, rằng đó là một điều tự nhiên như con người thở hít khí trời, như cây cỏ hướng về ánh nắng … Anh đâu biết rằng một chút lạnh, một chút phớt tỉnh, một chút hờ hững bất cần lại có "tác dụng" hơn gấp trăm ngàn lần cử chỉ chăm sóc, săn đón kia.

    Còn tôi, tôi sẽ bật cười nếu ai đó nói rằng tôi yêu anh. Những lá thư tình nồng cháy của anh được đem ra bình luận, đọc diễn cảm và… ngâm lên giữa lũ bạn nghịch ngợm của tôi. Ðứa nào cũng lắc đầu khi thấy anh chờ tôi hằng giờ dưới trưa nắng chỉ để… đưa cho tôi mấy cuốn sách mới tìm mua được! Ðúng là con tim tôi bằng i-nốc. "Nhỏ Nguyệt chẳng có yêu ai hết, nó chỉ chinh phục và chinh phục thôi! những chàng khốn khổ nào lỡ ngã quỵ rồi thì chỉ còn là con zéro"

    Tôi giật mình trước nhận xét quái ác của Phương. Nhưng ngẫm ra thì nó cũng có lý. Dòng máu trong người tôi là dòng máu… đi chinh phục mà.

    Khi anh nói yêu tôi, tôi bình thản :

    - Nếu Nguyệt chưa cảm thấy yêu anh thì sao?

    - Thì anh sẽ chờ cho đến khi Nguyệt "cảm" .

    - Không , anh chẳng chịu nổi Nguyệt đâu! Rồi anh cũng sẽ bỏ cuộc như bao chàng trai khác. Sau một tháng là cùng.

    - Anh sẽ chờ … chờ cho đến khi Nguyệt quyết định chọn một người yêu.

    - Thế nhỡ em không yêu ai hết?

    Và …anh đã đáp lại tôi bằng một nụ cười khó hiểu . Sự kiên trì của anh làm tôi suy nghĩ. Tai ác thay, khi tôi bắt đầu nghĩ về tình yêu của anh một cách nghiêm túc thì Hùng lại xuất hiện.

    Bây giờ chúng tôi lại đang đuổi bắt nhau trên một vòng tròn. Ðiểm đầu là Hùng, kế tới tôi và cuối cùng là anh. Tôi có yêu Hùng không? Chẳng biết nữa. Chỉ thấy rằng Hùng đã tác động nhiều đến tôi. Cái vẻ ngạo nghễ, khinh bạc của anh chàng làm cho tôi điên tiết và cảm thấy … bị xúc phạm nặng nề. Cần phải cho anh ta biết '' lễ độ '' và không được phép hờ hững trước một người con gái đẹp và thông minh như tôi chứ! ''Tôi phát cáu thật sự trước sự lạnh lùng của Hùng – Anh chàng như một quả bong bóng bay cứ vật vờ … chập chờn trước mắt như trêu tức tôi. Người ta vẫn cố đạt cho kỳ được cái mà người ta chưa nắm bắt ở trong tay, mặc dù đôi khi cái mà người ta đang nắm giữ lại đáng quý hơn nhiều. Bây giờ, mục đích duy nhất của tôi là phải làm cho Hùng ngã gục như bao nhiêu anh chàng khác đã từng ngã gục trước tôi .

    Tối thứ sáu, anh đến sớm.

    - Mấy bữa nay nhớ Nguyệt quá, anh chẳng học được.

    Tôi lạnh nhạt:

    - Vậy sao? Thế mà Nguyệt không biết đó!

    Vừa ngồi với anh vài phút thì Hùng đến – Dầu thơm và xe Dream bóng lộn – Dạo này đã tỏ ra '' ngoan ngoãn '' hơn nhiều . Hai anh chàng gờm nhau.

    Anh kiêu hãnh, Hùng ngạo mạn tự tin, nói:

    - Tối nay Nguyệt đi xem ca nhạc ở rạp Rex với anh nhé !

    Có nên đi không? Kỳ quá. Cái mục đích '' cao cả '' lại lởn vởn trong đầu tôi. Có thể hôm nay chàng sẽ nói… Thấy tôi phân vân, anh tế nhị:

    - Nguyệt đi xem cho khuây khỏa. Em mới thi xong mà.

    Tôi nhí nhảnh và vô tâm:

    - Anh đi luôn cho vui nhé!

    Anh bị bất ngờ:

    - À … không được, chắc anh không đi được …

    Ánh mắt đắc thắng của Hùng làm tôi khó chịu. Anh dắt chiếc xe đạp cà tàng đi ra cổng rồi bỗng quay lại nhìn xoáy vào tôi, cái nhìn đau đớn của một tâm hồn bị tổn thương cực độ. Tôi hiểu anh nghĩ gì. Không! Không phải đâu!

    Ánh mắt anh ám ảnh tôi suốt buổi tối. Hùng hỏi:

    - Ai vậy?



    - Anh chàng bụi hết cỡ ha!

    Cái giọng khinh thị của Hùng làm tôi phát cáu:

    - Vì anh ấy không muốn là một con công!

    - Nguyệt nói vậy là sao?

    - Vì con công có một cái đầu quá nhỏ và một bộ cánh quá lớn. Còn anh ta ngược lại.

    Tôi trả lời tỉnh bơ. Hùng lặng im trước vẻ gây gổ của tôi. ''Ðầu óc các bà …'' chắc anh ta nghĩ vậy.

    Tối hôm ấy anh hiện ra trong giấc mơ của tôi với cái nhìn bị thương '' Em đã chọn con công loè loẹt đó sao? '' Không! Anh lầm rồi!

    Tôi giật mình, toát mồ hôi và bỗng sợ mất anh kỳ lạ.

    Một …hai …rồi ba ngày trôi qua, anh vẫn không lại. Trống vắng! Tôi ngạc nhiên với chính mình. Có lẽ nào …? Chắc tại vì anh trở nên quá quen thuộc trong cuộc sống của tôi nên sự vắng mặt ấy đã tạo nên cảm giác hụt hẫng là điều đương nhiên. Nhưng một tuần … Nỗi nhớ quặn thắt, cồn cào. Không thể nào quên được anh. Tôi ra hành lang đứng nhìn xuống quán nước ở bên kia. Những kỷ niệm tràn về - Tôi chống cằm ôn lại từng cử chỉ chăm sóc nhỏ nhặt của anh. Anh đã yêu tôi biết bao…Tôi nâng niu những cuốn sách, đọc lại từng lá thư …và cảm thấy xúc động đến tận đáy lòng. Tôi thèm được giận hờn, thèm được gục đầu lên vai anh mà … khóc.

    Sinh nhật – Tôi không tổ chức gì cả. Chiều, tôi ngồi buồn thiu trước nhà, giàn hoa ti gôn tím ngát. Hùng đến – ôm theo một bó hồng nhung to tướng. Anh chàng lúng túng trước vẻ mặt '' hình sự '' của tôi – vẻ ngạo nghễ đã biến mất: ''Anh muốn nói với Nguyệt rằng … Anh yêu em''. Hùng táo bạo vòng tay qua người tôi – hôn lên mái tóc …

    ''Mi đã chiến thắng rồi đó Nguyệt – Ðược gì?'' Tự nhiên tôi nghe lòng tê tái lạ. Những giọt nước mắt chảy dài. Hùng ngơ ngác. Tiếng gió lao xao… Tôi linh cảm thấy người mà tôi đang chờ đợi ở rất gần đây thôi! Tôi vùng dậy, thoát ra khỏi vòng tay của Hùng chạy ào ra thì… chỉ còn thấy một nụ hồng bé nhỏ nằm trơ trọi trước cổng nhà. Anh đã lặng thầm đến tự bao giờ? Anh đã thấy và nghe những gì? Anh sẽ nghĩ gì?

    Trời ơi!

    Tôi đã phải trả giá cho sự ngông cuồng của chính tôi một cái giá khá đắt. Anh đã nói ''Anh từng yêu em, yêu em say đắm – rồi anh đặt toàn bộ ý nghĩa cuộc đời vào tình yêu ấy… Nhưng bây giờ thì em đã yêu và được yêu. Anh đã trở nên thưà thãi… '' Tôi nhìn sâu vào mặt anh để tìm lại sự đau đớn tuyệt vọng của ngày xưa, nhưng không thấy. ''Anh đã đau… đau lắm nhưng không khổ''. Anh cười nhẹ nhàng. '' Cuộc sống còn nhiều cái khác ngoài tình yêu – Em đã giúp anh nhận ra điều đó! '' Giọng anh đều đều, chân thành và nồng thắm, không hờn giận, không chua cay. ''Anh sẽ là anh trai của em nhé! Cô bé con. '' Tôi muốn hét lên: ''Không ! Anh lầm rồi, em không yêu Hùng, em không muốn làm em gái của anh – Em yêu anh …'' Nhưng tôi lặng người, cái cảm quan nhạy bén của người con gái giúp tôi nhận thấy sự nguội lạnh trong mắt anh. Người ta chỉ yêu có một lần! Tôi đã dại dột đùa giởn với tình yêu chân thành của anh. Tôi đang tâm giết nó và … phải chăng nó đã chết?

    Bão táp trong lòng cứ nổi lên nhưng hãy cố mà bình tĩnh. Tôi kiêu hãnh như đã từng kiêu hãnh ''Vâng! cám ơn ông anh trai của em…'' Anh mỉm cười, nụ cười chân thật đáng yêu như chính con người anh vậy.

    Anh đi rồi! Chiếc áo bạc màu và chiếc xe đạp cà tàng. Tôi như đánh mất chính mình. Anh đi – vững vàng và tự tin. Còn tôi, tôi không thể nào giương đôi mắt ráo hoảnh để nhìn theo bóng anh. Ðôi mắt ấy đã đẫm ướt.


    [​IMG]
     
    iu_hek, BéMộngMơMật Khẩu đã thích.
  8. Mật Khẩu

    Mật Khẩu Guest

    cũng đc thank cho cái đẻ có tinh thần >:)
     
    BoyXinhTrai thích bài này.
  9. có đi có lại :):):):):):)
     
  10. Có cái link thì đưa đây mau.^^
     
    BoyXinhTrai thích bài này.
  11. link hả:):):)
    google.com.vn :-":-":-"
     
  12. cảm ơn bạn
    chuyện rất hay và cảm động
     
    BoyXinhTrai thích bài này.
  13. Lời xin lỗi thứ 100
    Đó là ngày đầu tiên của năm học lớp 10, chúng tôi chỉ có một bài kiểm tra nên về rất sớm, và tôi gọi điện thoại cho cậu ấy:




    - Cậu đến đón mình được chứ?

    - Được, đợi mình 5" (5 phút)

    - Nhanh lên đấy nhé?

    3 giờ chiều tôi đợi mãi, ...5"..10"...15"... cuối cùng cậu ấy cũng tới.

    - Cậu làm gì mà lâu thế, sao không ăn, không ngủ rồi tắm luôn đi

    - Mình xem một chương trình tivi

    - Cái gì? tivi? tôi leo lên xe cậu ta và không nói gì, suốt đoạn đường về nhà.

    Và đó là lần đầu tiên cậu ấy xin lỗi tôi, nhưng tôi có cảm giác lời xin lỗi ấy không xuất phát từ trái tim, chỉ là lời nói cho qua thôi.

    .... Tôi khóc òa lên khi cậu ấy xin lỗi lần thứ 59, rồi lần thứ 60, cậu ấy nắm tay tôi và xin lỗi, tôi có cảm giác cậu ấy có chuyện gì đó nhưng không nói với tôi.

    Và tiếp tục, "mình xin lỗi" cho đến khi tôi không thể nghe thêm lời nào... tôi đập máy và hét vào điện thoại, đó là lời xin lỗi thứ 99.

    Từ đó tôi và cậu ấy không gặp nhau nữa, nhiều khi nghe thấy điện thoại nhưng tôi không thấy đầu dây bên kia trả lời, tôi biết là cậu ấy đã gọi nhưng tôi vẫn không thèm để ý đến.

    Đến một hôm khi không thể chịu thêm được tình trạng này, tôi đã đến trường cậu ấy, tôi ngó vào lớp nhưng không gặp cậu ấy, bạn cùng lớp nói là cậu ta đã vào bệnh viện. Tôi chạy nhanh nhất có thể để vào bệnh viện.

    Chuyện gì vậy? sao không gọi điện thoại cho mình, tôi vừa ngồi xuống bên cạnh cậu ấy và òa khóc, tôi khóc lạc cả giọng.

    Cậu ấy lấy hết sức lực có thể và nói "mình xin lỗi" và cuối cùng cậu ấy nhắm mắt lại.

    Tôi la toáng lên "đừng có mà xin lỗi, cậu mở mắt ra đi..." Tôi nắm chặt lấy tay áo cậu ấy và kéo.

    "Tại sao cậu lại xin lỗi, tại sao cậu không giải thích???

    Đừng có xin lỗi... cậu mà không mở mắt là tôi sẽ không bao giờ tha lỗi cho cậu đâu... không bao giờ.

    Đó là lời xin lỗi thứ một trăm.

    Cậu ấy đã thua trong cuộc chiến với căn bệnh ung thư máu... nhưng cậu ấy vẫn luôn sống trong trái tim của tôi... mãi mãi...

    Và một tháng sau mẹ cậu ấy đưa cho tôi 01 hộp đựng những tờ giấy, trong đó ghi lại tất cả những lý do tại sao cậu ấy xin lỗi tôi.

    "... lần thứ nhất.. mình không muốn đến trễ nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà thì mình thấy chóng mặt quá,

    nhưng mình đã cố gắng đến gặp cậu, cậu tha lỗi cho mình nha!"

    " lần thứ 2.... "

    " lần thứ 3...." ......Lần thứ 100, là lời xin lỗi cậu ấy viết trước khi tôi đến bệnh viện: "Mình xin lỗi, mình không muốn bỏ lại cậu một mình trên cuộc đời này nhưng một ngày nào đó sẽ khác đi, mình xin lỗi...."

    Kèm theo đó là bức hình cậu ấy chụp trông xanh xao nhưng vẫn tươi cười.

    Khi cậu ấy cần tôi nhất thì tôi không có ở bên cạnh, TIMMY - MÌNH XIN LỖI.


    Khi em chết đi, anh sẽ khóc chứ?
    Khi em chết đi, anh sẽ khóc chứ?


    -dành tặng cho những người yêu nhau-

    “Anh yêu em lắm, nhóc à” “Thật chứ?” “Nói dối em anh được tiền thì nói ngay” “Anh yêu em nhiều đến mức nào?” “Yêu nhiều đến mức chỉ cần làm em cười, việc gì anh cũng làm”……

    Em chẳng nhớ 2 đứa mình gặp nhau thế nào ấy nhỉ? Chỉ nhớ anh làm phục vụ cho cái quán cà phê em thích nhất, L’Hiver-winter. Chiều nào em cũng đến và gọi đúng thứ em thích: chocolate nóng. Hồi đầu anh chẳng để ý nhưng về sau em cứ đến rồi gọi đúng 1 món, anh thấy lạ. Và cứ như thế, anh làm quen và 2 đứa mình thân nhau. Anh hỏi em:

    -Tại sao em hay đến quán này thế? Ở đây có gì hay à?

    _Chả có gì cả. Vì em thích mùa đông

    -Thế chắc em sinh vào mùa đông à?

    -Không, em sinh vào mùa hè

    Mùa đông là mùa lạnh lẽo khiến con người ai cũng cần hơi ấm của nhau. Mùa đông khiến những cái ôm đáng giá ngàn vàng. Mùa đông là mùa mà hơi ấm tình yêu sôi sục. Em sinh vào mùa hè nhưng em luôn thấy lạnh anh a. Lạnh vì không có hơi ấm của anh.

    Và như một câu chuyện bình thường luôn diễn ra, em và anh thành 1 cặp.



    Anh gặp em trong cái quán cà phê mà anh làm thêm. Em cứ đến mãi và lúc nào cũng chỉ gọi đúng 1 thứ: chocolate nóng. Về sau thân với em rồi mới biết: em thích chocolate nóng vì nó có vị ngọt của tình yêu và hơi ấm của một đôi. Em nói “Em chẳng có tình yêu của ai cả nên mới uống chocolate nóng để cảm thấy được yêu thương”. Chả hiểu sao lúc đấy anh lại buột miệng nói: “vậy để anh làm chocolate nóng của em nhé?”. Và từ đấy, mình thành 2 người yêu nhau.

    Em 17 mà như 1 đứa trẻ 3 tuổi ấy.Đời thủa nào đi chơi mà nhất quyết đòi anh đưa vào công viên để chơi xích đu với cầu trượt. Em cười tươi lắm, lúc đấy trông em mới đáng yêu làm sao. Rồi em đòi ăn kem rồi làm đủ trò bướng bỉnh. Em bảo: “Anh chẳng chiều em gì cả, ghét quá cơ”. “Đồ ngốc, yêu em thế để giờ ghét anh à, nhóc!”. Em nghe anh nói thế sững lại, trong mắt em, anh đọc được cả nỗi sợ hãi lẫn niềm hạnh phúc. Nhưng từ đấy, anh không bao giờ nghe em nói câu “Em yêu anh” nữa. Mỗi lần anh nói “Anh yêu em lắm, nhóc a.”, em chỉ im lặng hoặc trả lời: “Em cũng thế”

    Em đánh đàn piano rất hay nhưng mỗi lần đánh thì chỉ có bài “When the love falls” của Yiruma. Bản nhạc ấy mỗi lần em đánh là mỗi lần như có cái gì đấy xóay vào tim anh. Về sau, em còn chế một lọai cocktail dựa theo “When the love falls” mà anh chẳng biết là có rượu gì nhưng mỗi lần uống, anh thấy vừa ngọt lại vừa cay thé trong cổ họng rồi lại dịu đi như chưa hề uống gì cả. Em gọi thức uống đó là: ‘Lost memory’-Ký ức lãng quên
    Yêu em nhiều nhưng anh thấy anh chẳng bao giờ có em cả. Em vừa yếu đuối vừa mạnh mẽ, khiến anh muốn níu kéo để bằng mọi cách để có em cho riêng anh.Em nói “Anh ích kỷ thế, ghét quá cơ”. Anh biết thế nhưng chả biết làm sao được, anh yêu em lắm, yêu không chỉ bằng con tim.

    -Khi em chết đi anh sẽ khóc chứ?

    -Ừ, anh sẽ khóc

    -Tại sao?

    -Vì em không còn bên anh nữa

    -Nếu em bỏ anh để ra đi tức là em không tốt, đừng khóc anh ạ. Đừng nhớ đến một người không tốt với anh, anh ạ

    Em không tốt. Vì em bỏ anh ra đi. Không tốt. Anh đừng nhớ đến. Những điều mà mỗi lần anh nghĩ đến đều thấy nhói ở trong tim.

    Một buổi sáng, trời mưa xối xả, em nhắn tin cho anh: Anh, em ghé qua chỗ anh nhé? Lúc anh nghe tiếng chuông, ra mở cửa thì thấy em ước sũng từ đầu đến chân làm cho anh phát hỏang:

    -Em đi bộ đến đấy à? Có điên không! Ướt thế này nhỡ ốm thì biết làm sao?

    Im lặng.

    -Anh, em lạnh. Em cần hơi ấm của anh.

    Hôm đó, anh ngủ với em. Em đẹp lắm, mặc dù bình thường em thật bé nhỏ, lần đầu tiên anh cảm thấy anh có thể che chở được cho em. Nhưng em không chảy máu dù em cuộn người lại vì đau.

    -Em thích được mặc váy cưới anh à, được làm người con gái hạnh phúc nhất trong váy cưới trắng đeo voan. Sau đấy em còn muốn có 1 đứa con nữa

    -Nhóc mới 17 thôi mà sao nghĩ nhiều thế?

    -18 là em đã có thể làm mẹ rồi mà. Nếu 2 đứa mình có con anh sẽ vui chứ?

    -Đương nhiên, nếu nó là con gái,anh còn vui nữa, vì nó sẽ giống em.

    Em giương mắt lên nhìn anh rồi lại dụi đầu vào vai anh, im lặng. Anh quen với cái miệng nói nhiều của em rồi nên nhưng lúc im lặng, anh thấy bất ổn lắm. Và khi em nói: “Em muốn biến mất”, anh cảm thấy có cái gì đấy đang vỡ ra,nát vụn.





    Em luôn bắt anh làm những việc lãng mạn 1 cách và nếu anh không làm thì em cứ bướng bỉnh bắt anh làm cho bằng được. Có lần em bắt anh thắp 100 ngọn nến rồi rải cánh hoa hồng ra sàn, mở bài “When the love falls” lên. Lúc đấy em mặc váy trắng muốt cài hoa hồng trắng lên tóc, rồi bắt anh khiêu vũ với em. Anh nhìn em không chớp mắt: “Hôm nay, em đẹp lắm”. Em chưa bao giờ nghĩ là em xinh đẹp anh ạ, vừa béo vừa hâm, em chỉ thích đôi mắt của me nhất vì em thừa hưởng nó từ mẹ em. Em đã ước em có thể làm đám cưới với anh, torng đám cưới chỉ có anh, em, với nhạc nền “When the love falls”, trong khu vườn đầy hoa hồng trắng. Màu trắng liệu có còn tinh khiết nữa không khi anh yêu một đứa trẻ không cha, đứa con hoang mất mẹ, đứa con gái mất trinh vì bị bố dượng làm nhục?



    Hôm nay em đẹp lắm, như một thiên thần váy trắng. Em bắt anh phải mặc vest trắng như chú rể rồi khiêu vũ với em. Anh yêu những việc làm ngớ ngẩn của em nhóc ạ.Vì không có chúng thì sẽ không phải là nhóc của anh nữa rồi.

    Sau đêm đấy em biến mất. Đúng như em muốn, em biến mất như 1 cơn gió, không còn 1 dấu vết gì của nhóc nữa.



    Em đã có con. Đứa con của anh, anh a. Nhưng em không muốn nó là của ai khác ngòai em, cho dù nó có dòng máu của anh. Em sợ phải nói yêu một người như thế nào khi đó là câu cuối cùng mẹ đã nói với em. Em yêu anh nhưng em sợ anh ạ. “Men leave, love dies”.

    Nên em muốn ra đi, ra đi mãi mãi, với đứa con của em. Nó không phải là của anh. Là của em. CỦA EM! Nhưng em cảm ơn anh đã giúp em làm 1 việc: đó là giúp em làm tất cả những việc em muốn trong cuộc đời này. Và ít ra em đã có 1 ký ức đẹp nhất để giữ mãi anh a.

    Em đang đứng trên câu cầu mà chúng mình từng đến. Ở đây, anh đã hét lên “Anh Yêu Em” và anh sững lại khi thấy em khóc. Vì thế nên em sẽ ra đi ở nơi đây để luôn được nghe thấy câu nói từ người con trai duy nhất đã yêu em.



    Em có nghe thấy When the love falls ko? Em đang mặc váy cưới,xung quanh đầy hoa hồng trắng và nhạc nền là bản nhạc em thích đấy. Người con gái cùng anh khiêu vũ, nay đâu rồi? Người anh muốn làm đám cưới cùng, và muốn có con với anh, tại sao em không ở bên anh? Em dậy đi, dậy nói với anh đi, dậy mỉm cười với anh lần cuối, không đuợc sao em?

    Image

    Em tàn nhẫn lắm. Em đã mang theo cả đứa con của chúng ta. Tại sao em lại làm thế? Tại sao? Tại sao? Đám tang em, anh cười. Cười để nỗi đau chua xót trong anh tỏa ra. Nhưng nó đang giết dần tâm hồn anh.

    Và anh đã khóc khi em chết. Đúng như anh nói. Em bỏ anh ra đi nhưng anh vẫn sẽ nhớ đến em, cho đến khi tâm hồn anh chết.

    -Khi em ốm, anh sẽ ôm chặt em chứ? Khi không còn ngày mai nữa, anh sẽ mãi yêu em chứ? Khi em đi xa, anh sẽ nhớ đến em chứ? Khi em chết đi, anh sẽ khóc chứ?


    Sometimes late at night


    I lie awake and watch her sleeping


    She's lost in peaceful dreams


    So I turn out the lights and lay there in the dark


    And the thought crosses my mind


    If I never wake up in the morning


    Would she ever doubt the way I feel


    About her in my heart


    If tomorrow never comes


    Will she know how much I loved her


    Did I try in every way to show her every day


    That she's my only one


    And if my time on earth were through


    And she must face this world without me


    Is the love I gave her in the past


    Gonna be enough to last


    If tomorrow never comes

    For anh: Mừng kỷ niệm 6 tháng hạnh phúc của anh. Mong anh sẽ mãi hạnh phúc và bình yên.


    Cổ tích mưa
    2 :00 Am
    Mưa … Tưởng chừng những hạt nước lóng lánh kia vội vã trút xuống mặt đất như đang chơi trò đuổi bắt.
    Trên ban công tầng 3, Linh cảm giác chỉ đưa tay là với tới cái giọt bé bỏng đang bay lượn giữa không trung nhưng nó lại thoáng ngần ngại. Mưa chạm vào kí ức và cảm xúc của Linh, nhẹ nhàng như hơi thở.
    CPU vẫn mở, thứ ánh sáng nhạt nhòa khiến không gian của Linh bé lại. Linh online nhưng để invisible, không chat, như một thói quen. Mỗi khi ai đó thắc mắc Linh chỉ cười “Tại Linh quen rồi, thích cảm giác chờ đợi một ai đó”
    “I love you till I die, deep as sea, wide as sky
    The beauty of our love paints rainbows everywhere we go”
    (Tôi yêu em đến hơi thở cuối, tình yêu sâu như biển lớn, rộng như bầu trời. Tình yêu đó sẽ vẽ nên những chiếc cầu vồng ở bất cứ nơi nào ta đi tới)

    Giai điệu tha êm dịu tha thiết của “Love Paradise” vang lên dìu dặt trong căn phòng tĩnh lặng.

    Bất giác những ngày tháng của thời cuối cấp quay trở lại, rõ ràng, rành mạch như chưa bao giờ trôi xa.

    [​IMG]
    "Mưa chạm vào kí ức và cảm xúc của Linh, nhẹ nhàng như hơi thở..."​
    ***
    “Tao phản đối, sao lúc nào cũng chỉ tao với Huy trực nhật thế” – Linh phụng phịu.
    “Tao đi học thêm, con Hiên đón em, con Thư phải ra cửa hàng, thằng Tùng đi theo tiếng gọi của mấy trận game không chiến nảy lửa… và…” Liên liệt kê cái sự vô cùng bận rộn của từng thành viên trong “đội quân nhí nhố” của chúng nó một cách khá logic cộng với nghiêm túc có thừa, rồi chớp mắt nhìn Linh.
    “Và mày với Huy ngố là hai thành viên xuất sắc nhất của đội, ở lại trực nhật là hợp quá rồi không cần chỉnh”. Linh lặp lại cái giọng phân tích hùng hồn của Liên mà như thuộc lòng.
    “Oh yeah, mày thật thông minh, thế nhé, bye cưng” Liên nháy mắt rồi chạy biến một cách rất chuyên nghiệp không để Linh kịp phàn nàn thêm câu nào nữa.
    Hôm ấy Linh và Huy trực nhật về muộn .Nói là Linh và Huy thì cũng hơi quá vì lần nào cũng chỉ có Huy quét dọn, đổ rác, lau bảng, Linh chỉ mỗi cái việc ôm cặp, thỉnh thoảng rút máy điện thoại ra “tự sướng” vài cái trong thời gian chờ đợi Huy xong việc. Dù sao Huy cũng chẳng dám để Linh làm gì kể từ sau phi vụ Linh phi túi rác bay thẳng từ tầng 3 xuống đầu cô hiệu trưởng khiến Huy bị kỉ luật 3 ngày. Huy vẫn vậy, luôn nghiêm túc, cẩn thận, Linh thích phá phách thì Huy thích dọn dẹp, Linh lanh chanh trong khi Huy lúc nào cũng dịu dàng. Kiểu “cá tính” đập vào nhau côm cốp ấy nghiễm nhiên khiến Huy và Linh trở thành một phần không thế thiếu của nhau.
    “Cô nương, về thôi ! Con gái mà ngủ gật kìa” Huy vuốt nhẹ tóc Linh
    Linh ngẩng mặt lên, ngáp duyên một cái, rồi cười lém lỉnh…Trận bóng đá tối qua làm Linh mệt lử đử.
    Sân trường dải màu nắng, bóng hai đứa đi bên nhau gần gũi…
    Huy chở Linh trên chiếc xe đạp màu hồng, tiếng Linh huyên thuyên những câu chuyện bất tận không đầu không cuối cùng với tiếng gió, tiếng cây, tất cả quyện lại thành thứ âm thanh khiến Huy tưởng như không bao giờ có thể thiếu vắng trong suốt 12 năm học cùng lớp ,ngồi cùng bàn, đi chung một con đường tới trường. Linh bé nhỏ, suy nghĩ giản dị, không yếu đuối nhưng chưa hẳn mạnh mẽ. Linh hay mắng Huy hiền lành và yếu ớt.
    “Linh thích Huy, sau này chúng mình sẽ cưới nhau”. Lời hẹn ước hồi trẻ con mà Huy vẫn nhớ mãi đến bây giờ. Mùa hè bố mẹ cho hai đứa đi biển, Linh bắt Huy đi tìm những con ốc biển có phép thuật. Mặc dù sợ nước nhưng cả buổi chiều Huy đi mò ốc biển cho Linh. Hôm ấy Linh khóc vì không tìm thấy ốc nhưng Huy đã đền Linh một viên đá hình trái tim be bé ,trắng muốt và sáng lấp lánh. Huy bảo đó là mảnh vỡ của những ngôi sao ở trên trời nàng công chúa nào có nó sẽ luôn vui vẻ, hạnh phúc bên người mình yêu thương. Cái kết trong một câu chuyện cổ tích đọc vội không ngờ lại khiến Linh vui đến thế, Linh gạt những giọt nước lem nhem trên má và thơm lên trán Huy rồi khẽ hỏi: “Huy này, thế viên đá có thực hiện điều ước của công chúa được không”
    Buổi học tan sớm, không khí cuối năm khiến cả lũ ngẩn ngơ, chẳng đứa nào muốn về nhà ngay, cứ muốn ngồi lại bên nhau thật lâu, có những kẻ cứ đi theo nhau, muốn nói điều gì đó rồi lại thôi bởi gió ngập ngừng hay tại cây nhút nhát ?
    Tháng 5, thỉnh thoảng trời đang nắng chói chang lại có những cơn mưa ào ạt chợt đến chợt đi. Linh và Huy đều thích mưa nhưng theo hai cách khác nhau. Linh thích tắm mưa, còn Huy thích ngắm mưa. Linh giục Huy tấp xe vào lề trú. Huy ngạc nhiên lắm nhưng vẫn làm theo.
    _“Lần nào tắm mưa Huy cũng ốm, Huy còn yếu ớt hơn Linh”. Linh nhe răng nửa đùa nửa hờn dỗi pha chút tiếc nuối cái vị mát và mặn dễ chịu của những cơn mưa rào.
    Linh biết Huy sợ nước và hay ốm lắm. Nhưng lúc nào Huy cũng nhường nhịn và nghe theo Linh. Còn Linh thì bắt bẻ Huy đủ thứ. Huy đến trễ : giận, Huy không gọi điện: giận, Huy nghỉ học: giận, Huy quên cái này quên cái nọ: giận. Hồi cấp hai Huy hay ốm đến nỗi Linh phải ra thêm một đạo luật vô lí đùng đùng - Huy ốm: giận .
    Linh nhớ có lần bị ốm Huy không dám nghỉ. Buổi sáng qua chở Linh đi học thở dốc, thều thào, ướt đẫm mồ hôi. Linh rớm nước mắt, vội quay mặt không nhìn Huy: “Huy lại ốm, Linh ghét Huy ốm lắm, Linh thích một người mạnh mẽ”. Linh bỏ đi, giận bản thân ghê gớm, Linh biết Huy buồn ….
    Huy đeo dây phone vào tai Linh, lần đầu tiên Linh nghe “Love Paradise”.
    “You're always on my mind, all days and all the time
    You're everything to me, bright the stars to let me see”

    (Em luôn ở trong tâm trí tôi, mỗi ngày và mỗi giờ, em là tất cả, em chiếu sáng những ngôi sao trên bầu trời để tôi được nhìn thấy chúng)
    Âm điệu nhẹ nhàng bay bổng vang lên trong tiếng mưa vồn vã. Im lặng ở một góc phố và người qua đường vẫn đang hối hả. Đây là lần đầu tiên hai đứa không nói chuyện, mà cũng chẳng nhìn nhau. Linh đưa mắt ra xa, nó nhíu mày suy nghĩ một điều gì rất khó hiểu. Còn Huy thì mong mưa lâu hơn một chút để được đứng bên Linh mãi như vậy. Huy nhận ra mình không còn nhiều thời gian.
    Mấy ngày nữa là lễ tốt nghiệp, bố mẹ quyết định đưa Huy sang Pháp để thực hiện ca phẫu thuật tim, từ bé cũng bởi cái trái tim “nghệ sĩ” đôi lúc khó tính và yếu ớt ấy mà Huy hay ốm nhưng bù lại nó khiên Huy chân thành và ngọt ngào. Huy chẳng hối hận vì điều gì, chỉ tiếc nuối rằng nó chưa bao giờ có cơ hội nói với Linh, nó thích Linh, thích thật lòng, thích nhất đôi mắt và nụ cười trong veo. Tại sao lại không phải là hôm nay- Huy nghĩ. Nó hít thở thật sâu , lấy hết can đảm, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Linh …
    _Linh này…
    _Huy này…
    Hai đứa đồng thanh. Huy giật mình, rụt tay lại. Mặt Huy đỏ bừng, bối rối.
    _Huy sao vậy ?
    Huy giữ bình tĩnh
    _Không. Linh định nói gì à ?
    _Huy cũng thế à? Linh rụt rè
    _Nhường Linh nói trước. Huy cười hiền.
    Một chút lạ lẫm, chưa bao giờ thấy Linh e dè với nó, nó cảm nhận một điều gì đó, nhưng thật mơ hồ .
    _Anh Việt thích Linh!
    …“I need you all my life, you're my hope, you're my pride.
    In your arms I find my heaven”

    (Tôi cần em cả cuộc đời này, em là hi vọng, là niềm tự hào, tôi tìm thấy thiên đường của mình khi ôm em trong vòng tay)
    Phố mưa chỉ đượm buồn chứ không vắng. Tiếng xe cộ ồn ã nhưng không thể át tiếng Linh, thoáng ngập ngừng nhưng mạch lạc.
    _“Thế ư?” Huy trả lời nhẹ tênh, nén tiếng thở dài trong lồng ngực, tim Huy đập vội, cảm giác chênh vênh không định nghĩa.
    Anh Việt hơn nó và Linh 6 tuổi. Ba đứa chơi với nhau từ nhỏ, đôi khi Huy không nhận ra sự quan tâm của anh Việt dành cho Linh là thứ tình cảm trên tình bạn. Chắc anh Việt cũng không nhận ra nó thích Linh, nghiêm túc chứ không hề trẻ con và hời hợt.
    _“Thế cũng tốt ”. Huy phá vỡ sự im lặng đến ngột ngạt.
    Cơn mưa vội vàng tạnh ,mái ngói rêu phong cổ kính rót những giọt nước cuối cùng, rơi xuống, chạm đất và vỡ tan. Cuộc đời của một giọt mưa có bao giờ dài?
    _“Ừ chắc thế”. Linh cười nhạt, giọng nói nhỏ nhẹ pha chút bất ngờ, day dứt. Những cảm xúc mơ hồ tiếc nuối lấn lướt tâm trí Linh. Thật lòng nó không mong đợi Huy trả lời như thế. Nó thích anh Việt, như một người anh trai, chỉ có vậy.
    _“ Về thôi công chúa ”
    Quãng đường về như xa hơn ,những câu chuyện lạc điệu vu vơ cuốn theo gió bay đi. Con đường Hà Nội sau cơn mưa có mùi cỏ hoa thanh thản ,có tiếng ve làm hàng cây xao xác, có một người đang “ chở ” một người , và có một người đang “đợi ” một người.
    Lễ tốt nghiệp, mưa tầm tã. Linh chờ mãi nhưng Huy không tới. “Đội quân nhí nhố” mang đến cho Linh một chiếc hộp thắt ruy băng cẩn thận. Linh chợt nhận ra mắt đứa nào cũng đỏ hoe … có phải vì mưa ?
    Ngày… tháng…
    Linh yêu quí, Huy xin lỗi vì hôm nay không tìm được ốc phép thuật cho Linh. Nhưng Huy nhớ rồi Linh ước “Huy không bao giờ ốm” Huy sẽ khỏe cho Linh xem.
    Ngày… tháng…
    Linh ngốc, giá như khi Linh nói anh Việt thích Linh, Huy có thể bảo rằng hãy nghỉ chơi với anh ý đi nhỉ. Nhưng Huy không làm thế, vì Huy tin sự lựa chọn của Linh.
    Ngày… tháng…
    Linh! Huy phải đi, để đến khi trở về Huy sẽ đủ mạnh mẽ để che chở cho Linh… mãi mãi.
    Linh nhớ hai đứa từng cãi nhau rất lâu vì Linh đòi xem nhật kí của Huy, Linh còn chê Huy con trai mà viết nhật kí như con gái. Hóa ra tất cả là viết về Linh, những kỉ niệm ấu thơ ngốc nghếch, những bí mật mà Huy chưa bao giờ kể. Linh nấc lên từng tiếng, Linh biết Huy chưa bao giờ yếu đuối và mờ nhạt trong trái tim Linh. Có lẽ Huy cũng chưa bao giờ biết rằng Linh thích Huy, nhiều rất nhiều ….

    [​IMG]
    "Có lẽ Huy cũng chưa bao giờ biết rằng Linh thích Huy, nhiều rất nhiều …."​
    ***
    “ Cọc cọc cọc ” tiếng nick name online làm Linh giật mình trong bóng tối.
    “Linh ngốc! Huy khỏe rồi nè... Linh vẫn đợi Huy phải không?”
    “Linh ngủ chưa, Huy kể chuyện cổ tích cho Linh nghe nhé, câu chuyện ở hành tinh mặt trời … nơi hoàng tử và công chúa gặp nhau”.
    Linh òa khóc ....
    4:30 AM
    Giọt mưa bé bỏng cuối cùng tan vào đêm mờ nhạt. Mưa thực sự kết thúc, phía Đông xa xôi lấp ló tia nắng đỏ hồng ấm áp và rực rỡ của ngày mới đang chờ….
    ...“In your eyes my sea is sky
    My love is all love paradise”
    (Nhìn vào đôi mắt em tôi ngỡ biển là bầu trời ,tình yêu của tôi dành cho em là thiên đường hạnh phúc)

    --------------------------


    Câu chuyện của một ai đó...
    Hay là... mình chia tay đi!" Chia tay! Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Hoàng có thể là người nói ra điều đó. Nếu như có một sự thay đổi hoặc một sự xáo trộn nào đó, người nói ra đầu tiên phải là tôi!
    Hoàng đã nêu ra những lý do tôi không nghĩ đến. Và sau hàng lô hàng lốc những lời lẽ dài dòng để mở bài cho cái điều "thật khó nói cho Mai hiểu" của Hoàng, cuối cùng Hoàng cũng đã nói đó thôi. Câu nói đó hoàn toàn khác với những câu đại loại như "Mai đừng để tóc ngắn quá, để dài qua vai một chút..." hay "Mai đọc cuốn sách anh đưa chưa? Mai nên...", những câu muôn thuở của Hoàng. Tôi không ngờ là sau ngần ấy năm yêu nhau, có một ngày, Hoàng đưa tôi đến đây, đến cái nơi Hoàng và tôi đã từng gặp nhau lần đầu tiên và quen nhau, để nói lời chia tay, vào một ngày thứ bảy và trong tiếng nhạc êm êm lãng mạn như thế này.
    Hoàng cúi đầu, đan hai tay vào nhau. Tôi ngồi đối diện, nhìn Hoàng, chỉ muốn phá lên cười, cười thật to, hoặc là rơi vài giọt nước mắt. Ít ra thì cũng để Hoàng thấy phản ứng của tôi. Nhưng tôi im lặng, cảm thấy đổ vỡ và thất vọng. "Mai nói gì đi! Cứ trách..." "Chia tay thì chia tay". Tôi đứng dậy "Mai về đây!" Hoàng cũng đứng dậy, tha thiết, như một người có lỗi "Anh đưa Mai về", "Mai không thích". Và cầm ba lô, bước ra khỏi quán. Tôi muốn đi thật nhanh về ký túc xá. Mong sao mọi người đi chơi chưa về. Mong sao không có ai đến tìm và không phải gặp ai. Tôi không muốn bị nhìn thấy, trong lúc này...
    Thanh ra mở cửa "Về sớm vậy Mai ?". Dù tôi đã lau mặt rất kỹ trước khi bước vào phòng nhưng mọi người đều nhìn tôi chăm chú, rồi không ai bảo ai, họ im lặng tiếp tục làm việc của mình mà không nhảy tới đòi kẹo như mọi khi. Mặc kệ họ, tôi quăng ba lô lên giường, tháo giày ném vào góc phòng rồi lôi vở ra học như không có chuyện gì xảy ra, dù không một chữ nào chui được vào trong cái đầu đang đầy rẫy những suy nghĩ ưu phiền và hụt hẫng của tôi. Có tiếng loa từ phòng trực ký túc xá "Mời bạn Tú Thanh phòng 305 xuống nghe điện thoại". Thanh nhảy từ giường tầng hai xuống, khoác thêm chiếc áo ấm rồi phóng đi. Lát sau mở cửa, ghé đầu vào phòng "Mai, ra ban công đi, có khách". Tôi uể oải gấp vở, bước ra ngoài. Chẳng có ai, ngoài Thanh. Tôi toan quay vào thì Thanh khép cửa lại "Lại giận dỗi nữa rồi phải không? Tao nói thiệt nha, mày mà không thay đổi cái cách của mày thì một ngày nào đó mày sẽ mất Hoàng". "Hoàng là Hoàng, tao là tao, sao tao lại phải thay đổỉ" Thanh hạ giọng "Tùy mày! Hoàng vừa gọi điện, hỏi mày về chưa, tao hỏi có chuyện gì thì Hoàng không nói và cúp máy". Không đợi Thanh nói tiếp, tôi mở cửa. Mọi người trong phòng hết nhìn tôi rồi lại nhìn Thanh, những cái nhìn đó thật là khó chịu.
    Chủ nhật, lớp tôi và lớp Toán tổ chức đi picnic nhân kỷ niệm "một năm kết nghĩa". Đối với mọi người, đó là một ngày vui. Ai cũng rạng rỡ, hát hò, cười nói.
    "You know there's a better way for you and me to be". Phải! có lẽ đây là một cách tốt hơn hết, cho Hoàng và cho cả tôi. Hoàng hiền lành, thật thà, khuôn khổ, một kiểu "người cổ điển". Còn tôi, tôi tùy hứng và "bướng bỉnh" (như đúng từng chữ Hoàng từng nhận xét). Tóm lại, Hoàng và tôi hầu như không có điểm chung. Hoàng là sinh viên xuất sắc nhất lớp Y của anh, còn tôi, học kỳ nào không có môn thi lại thì đó đã là một thành công lớn. Vì vậy, tôi không thích mỗi khi Hoàng đem chuyện học hành và điểm số ra bàn luận với tôi, rồi "Mai nên...", "Mai phải...". Trong khi những lĩnh vực tôi thích thì Hoàng cho là phù phiếm. Ở Hoàng, tôi chỉ thích đôi mắt của anh, đôi mắt lấp lánh sau cặp mắt kiếng, có một cái gì đó rất gần gũi, rất chân thật, rất thông minh. Tôi quen Hoàng vì đôi mắt đó và mỗi khi nhớ Hoàng, tôi chỉ nhớ đôi mắt đó.
    "Tắt máy đi Mai! Tới giờ sinh hoạt vòng tròn rồi". Tôi đứng dậy, vươn vai. Chợt nghĩ không biết khi đi bên Hoàng, tôi đứng tới đâu. Có lẽ tới vai, mà không, có lẽ dưới vai anh một chút. Sao tôi chưa bao giờ để ý tới điều đó trước đây nhỉ.
    "Chúc mừng các bạn sinh nhật tháng tư". Kèm theo gói quà nhỏ của lớp tôi là một bông hồng của một tên lớp Toán. Hắn cũng đeo kiếng cận, nhưng sâu trong đôi mắt đó không lấp lánh những tia sáng ấm áp như mắt Hoàng. Hắn không giống Hoàng, ngay cả phong cách bề ngoài. Hoàng thường mặc chemise trắng hoặc xanh, "cắm thùng", chứ áo quần không màu mè và lùi xùi như hắn. Hoàng cũng cao như hắn, nhưng Hoàng ốm hơn, xương xẩu hơn và rắn rỏi hơn. Hắn không biết tôi đang nghĩ tới Hoàng và đang so sánh hắn với Hoàng. Chắc hắn ngỡ là tôi đang quan sát hắn, ngắm nhìn hắn nên hắn cứ cười suốt.
    Một cái gai bông hồng đâm vào tay nhưng tôi không cảm thấy đau một chút nào. Rồi thừa lúc không ai để ý, tôi đem bông hồng đó ném xuống đồi.
    Tôi nhớ Hoàng, nhớ những kỷ niệm của riêng tôị Đó là một lần, tôi vừa hổn hển chạy từ lầu ba xuống khi nghe loa phòng trực gọi tên, vừa nhấc điện thoại "Thùy Mai đây", lập tức từ đầu dây bên kia vang lên giọng hát Lam Trường. "Từ khi quen em anh đã biết bối rối vì những lúc thoáng nghe em cười. Và anh biết con tim yêu em mất rồi, người yêu ơi xin em chớ quên" và cúp máy... Đến bây giờ, tôi vẫn nghĩ đó chính là Hoàng.
    Một bàn tay chìa ra "Mai nhảy với tôi nhé!" Tôi mĩm cười. Một lúc sau mới phát hiện ra tên mắt kiếng đang nhìn tôi chăm chú từ một góc đằng xa. Không biết hắn đang nghĩ gì, và cả anh bạn đang nhảy với tôi nữa, không biết họ có đang nghĩ tới một cái gì đó, một điều gì đó, một người nào đó đã vụt qua tầm tay của họ hay không.
    Tôi mệt mỏị Chỉ muốn kết thúc cuộc đi chơi, trở về ký túc xá, leo lên giường và ngủ một giấc. Tuần sau, tôi nghỉ học mấy ngày, về Buôn Ma Thuột thăm nhà.
    Ở nhà phụ ba má hái café vài ngày, tôi trở lại trường. Ba hái một giỏ ổi "cây nhà lá vườn" biếu xách lên làm quà cho cả phòng. Thanh vừa nhai ổi vừa kể chuyện mấy anh chàng lạ hoắc cứ lên lớp hỏi tôi hoài. Đến tối, khi các chị trong phòng đi chơi hết. Thanh mới kể rằng vừa nhận được thư của Hoàng bên trong chiếc phong bì được đánh vi tính. Tôi cười, chắc Hoàng sợ tôi biết Hoàng gửi thư cho Thanh. Thanh hỏi tôi có muốn đọc thư không. Tôi lắc đầu, dù trong lòng, tôi rất muốn đọc, tôi rất muốn biết một chút gì đó, một chút thôi, về Hoàng, cũng để biết vì sao anh lại gửi thư cho Thanh mà không muốn ghi địa chỉ ngoài phong bì bằng nét chữ cao cao ốm ốm của anh. Thanh hỏi "Vậy mày có muốn tao nói nội dung không?" Tôi lại lắc đầu "Tao không thích".
    Cuối học kỳ, tôi thi rớt một môn. Để rồi trong khi mọi người nghỉ ngơi thư giãn và lục đục kéo nhau về nhà thì tôi phải ôm sách vở lên giảng đường học lại từ bài mở đầu. Nhưng sau đó, tôi đã vượt qua kỳ thi vòng hai với số điểm cao.
    Trong khoảng thời gian đó, nghe nói Hoàng có đến phòng tìm tôi một lần nhưng không gặp. Tôi cũng nhận được thư Hoàng. Cất trong ba lô, mấy lần định lôi ra đọc, nhưng rồi lại quyết định vứt lá thư vào thùng rác. Điều đó thật không phải dễ dàng. Tôi rất bứt rức, dù sao tôi vẫn muốn biết Hoàng viết gì cho tôi và Hoàng đã thay đổi như thế nào. Chần chừ và suy nghĩ mãi, cuối cùng, tôi đợi đến tối, xách đèn pin ra thùng rác tìm lá thư thì người ta đã đem rác đi đổ.
    Không sao hết. Tôi tự nhủ. Chắc Hoàng viết rằng "Mai sao rồi, ráng học đừng để phải thi lần hai. Trời trở lạnh, Mai đừng mặc áo ngắn tay đi ra ngoài, còn anh vẫn khỏe, anh đang làm luận án tốt nghiệp và anh đang thân với chị tóc đuôi sam học cùng lớp anh, khi nào ra trường, ổn định xong là cưới", và dưới cùng là chữ ký "lò xo" của anh.
    Tôi không có ý kiến gì, nếu đó là sự lựa chọn của Hoàng. Tôi sẽ không chúc mừng Hoàng, cũng không mong anh thất bại. Tôi chỉ buồn... nhưng đến một ngày nào đó, tôi sẽ quên.
    Rồi mỗi ngày trôi qua, tôi nhận ra rằng khó quên Hoàng hơn tôi đã tưởng. Khi tôi nhận ra điều đó, Hoàng đã ra đi. Còn khi Hoàng ở bên tôi, tôi cảm thấy những gì anh dành cho tôi thật bình thường, như hiển nhiên phải như vậy. Hoàng gọi điện, tôi luôn là người dập máy đầu tiên. Hoàng đi thực tập, viết thư về, tôi không hồi âm vì không muốn viết ra những gì tôi đang nghĩ, đang cảm xúc. Hoàng kể chuyện về bạn bè của anh thì tôi lại vặn vẹo về chị tóc đuôi sam học cùng lớp cũng là đồng hương với anh. Nhưng thật ra, tôi không hề bận tâm tới những điều đó. Tôi giận Hoàng khi tôi thích. Tôi thất hẹn khi tôi thích. Tôi không quan tâm tới việc Hoàng nghĩ gì và cảm giác như thế nào. Tôi nghĩ tôi rất quan trọng đối với anh và tôi muốn chứng tỏ một điều gì đó về bản thân tôi, về tình cảm của tôi... Chính tôi đã đánh mất Hoàng. Điều đó khó có thể thay đổi.
    Lớp trung cấp tin học ban đêm được nghỉ vì giảng viên đi công tác, tôi đi lòng vòng quanh phố, ngập ngừng trước một quán nhỏ có giàn ti gôn, nơi Hoàng và tôi đã có nhiều kỷ niệm, rồi về. Vừa bước lên tầng hai, tôi đã thấy Hoàng đứng ở cầu thang. Hoàng trông hốc hác, có lẽ vì thức khuya nhiều quá. Tôi cúi mặt, đi qua Hoàng. "Mai, đợi đã!" Hoàng kéo tay tôi. Khi Hoàng chạm những ngón tay ấm áp của Hoàng vào tay tôi, thật sự tôi muốn òa khóc, nhưng tôi không quay lại "Mai bận lắm". "Một phút thôi! Anh đến chào Mai... Anh tốt nghiệp rồi, mai anh về nhà... Mai! Hạnh phúc nhé!" Tôi gật đầu. Khi Hoàng đi rồi, tôi mới quay lạị Vẫn dáng người cao cao, xương xẩu. Tôi bước lên mấy bậc thang, rồi lại chạy xuống...
    Có lẽ Hoàng vẫn chưa quên tiếng bước chân tôi, anh đứng lại chờ. Cặp mắt kiếng lấp lánh niềm vui. Tôi yêu đôi mắt đó, trước kia cũng vậy mà bây giờ cũng vậy.
    "Anh ở đây rồi! Mai đừng khóc!"
     
    Bluesapphire thích bài này.
  14. lies

    lies Cư Dân

    chuyện rất hay nhưng ko có thời gian đọc :D cám ơn bạn nhé
     
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này