Mình đi với nhau lần cuối em nhé!

Thảo luận trong 'Tâm sự, tùy bút' bắt đầu bởi _[OnlyLove]_, 18/5/11.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. Khi người ta đánh rơi cái gì đó, cũng là lúc người ta muốn nhặt nó lên bằng bất cứ giá nào. Khi người ta đánh rơi tình yêu của mình, cũng chính là lúc người ta thèm yêu và được yêu hơn cả…





    Hà Nội một ngày gió kéo về bến đỗ…





    Ngồi sau ôm chặt người đàn ông có tấm lưng to và rộng đi lòng vòng khắp phố mà chẳng nói câu gì, em nghĩ là chúng mình chẳng cần nói thêm gì nữa, chỉ cần thế này là đủ lắm rồi hay sao? Ước muốn của người phụ nữ chẳng bao giờ là lớn lao, khi cuộc đời cần một tấm thân để dựa vào như là một nỗi niềm an ủi. Em cũng thế, cũng muốn giữ trọn bên mình một tấm thân như thế, có phải là quá đỗi hiển nhiên?





    Tháng 3, chỉ còn những đợt lạnh đã sắp tàn lụi, màu hoa Sưa trong đêm tối vẫn trắng trong như thể chẳng có bóng đêm nào có thể che lấp được. Anh yêu em vào một ngày hoa Sưa nở trắng đường, những cánh hoa trắng muốt rơi xuống bước chân hai đứa, nhẹ nhàng như tình yêu vừa cập bến. Thế mà tình yêu giờ đã quá xa xôi…





    Anh dừng lại ở quán cà phê ven đường, quán cà phê nhỏ nằm trong lòng phố cổ. Không lấp lánh ánh đèn và chiếc dương cầm đặt ở góc quán như “First Coffee”, không ôm trọn cả khoảng trời như cà phê “Nhớ”, khi bước vào đây em tưởng chừng như vào thăm nhà ai đó chứ không phải đơn thuần là một quán cà phê như bao quán khác. Giản dị, ấm cúng giữa trời lành lạnh làm con người ta có cảm giác muốn gần nhau thêm, dù là một chút thôi cũng được.





    “Mình đi với nhau lần cuối em nhé” – lời anh nói nhẹ như chẳng có gì xảy ra. Đứa con gái nhỏ bé đứng cuối đường gật đầu mà lòng buồn rười rượi. Tình yêu là thế, như là một chiếc đinh cắm vào một bức tường vôi đã vữa, hoặc là để nó tự dứt ra, hoặc là bức tường kia đổ vỡ, hoặc là…cả hai cùng cố gắng giữ nhau đến tận lúc chia ly. Vì yêu thương nhiều nên chẳng muốn làm đau, vì mệt mỏi nhiều nên chẳng muốn giữ nhau thêm nữa. Anh và em là thế, yêu nhiều mà chẳng dám yêu…



    Khi người ta đánh rơi cái gì đó, cũng là lúc người ta muốn nhặt nó lên bằng bất cứ giá nào. Khi người ta đánh rơi tình yêu của mình, cũng chính là lúc người ta thèm yêu và được yêu hơn cả…





    Hà Nội một ngày gió kéo về bến đỗ…





    Ngồi sau ôm chặt người đàn ông có tấm lưng to và rộng đi lòng vòng khắp phố mà chẳng nói câu gì, em nghĩ là chúng mình chẳng cần nói thêm gì nữa, chỉ cần thế này là đủ lắm rồi hay sao? Ước muốn của người phụ nữ chẳng bao giờ là lớn lao, khi cuộc đời cần một tấm thân để dựa vào như là một nỗi niềm an ủi. Em cũng thế, cũng muốn giữ trọn bên mình một tấm thân như thế, có phải là quá đỗi hiển nhiên?





    Tháng 3, chỉ còn những đợt lạnh đã sắp tàn lụi, màu hoa Sưa trong đêm tối vẫn trắng trong như thể chẳng có bóng đêm nào có thể che lấp được. Anh yêu em vào một ngày hoa Sưa nở trắng đường, những cánh hoa trắng muốt rơi xuống bước chân hai đứa, nhẹ nhàng như tình yêu vừa cập bến. Thế mà tình yêu giờ đã quá xa xôi…





    Anh dừng lại ở quán cà phê ven đường, quán cà phê nhỏ nằm trong lòng phố cổ. Không lấp lánh ánh đèn và chiếc dương cầm đặt ở góc quán như “First Coffee”, không ôm trọn cả khoảng trời như cà phê “Nhớ”, khi bước vào đây em tưởng chừng như vào thăm nhà ai đó chứ không phải đơn thuần là một quán cà phê như bao quán khác. Giản dị, ấm cúng giữa trời lành lạnh làm con người ta có cảm giác muốn gần nhau thêm, dù là một chút thôi cũng được.





    “Mình đi với nhau lần cuối em nhé” – lời anh nói nhẹ như chẳng có gì xảy ra. Đứa con gái nhỏ bé đứng cuối đường gật đầu mà lòng buồn rười rượi. Tình yêu là thế, như là một chiếc đinh cắm vào một bức tường vôi đã vữa, hoặc là để nó tự dứt ra, hoặc là bức tường kia đổ vỡ, hoặc là…cả hai cùng cố gắng giữ nhau đến tận lúc chia ly. Vì yêu thương nhiều nên chẳng muốn làm đau, vì mệt mỏi nhiều nên chẳng muốn giữ nhau thêm nữa. Anh và em là thế, yêu nhiều mà chẳng dám yêu…



    Cái chốn ấy, là cái bàn đã cũ, là chiếc ghế đã đổi màu như được trang trí từng hàng thế kỷ trước. Nhưng mang trong mình, lại là khoảng không gian khiến người ta thấy thảnh thơi, thấy yên bình hơn cả. Anh gọi hai tách cà phê trứng. Em ngạc nhiên nhìn, vì thắc mắc rằng cà phê trứng thì uống sao nổi. Nhưng khi cảm nhận vị thơm ngọt nơi đầu lưỡi, em lại thắc mắc rằng, làm sao để người ta chế biến mà lại không còn vị tanh của trứng. Em tròn mắt như là bản năng: “Sau này lấy anh về, hay là mình mở quán như này anh nhỉ?”. Chợt nhận ra mình đã lỡ lời, cả hai đều lặng im, mí mắt em cụp xuống như một đứa trẻ biết lỗi. Trong thâm tâm em, hình như rằng, lúc này em chỉ muốn thế mà thôi. Sau lớp bọt mềm xốp phía trên là chút đắng của cà phê ở dưới, em chợt nghĩ về tình yêu của chúng mình. Tình yêu mình cũng giống như một tách cà phê trứng, đầu tiên sẽ là những cảm nhận ngọt ngào nhưng nếu không biết giữ gìn thì cuối cùng cũng như vị đắng ở dưới sẽ càng đắng thêm. Anh và em đã trải qua bao nhiêu chông gai mà cuối cùng nhận về nhau cũng chỉ hai từ “chưa hiểu” . Là em chưa hiểu hay là vì anh chưa yêu nhiều?



    Vì thời gian dành cho nhau quá ít khi guồng sống cứ bắt chúng ta chạy theo, cứ tưởng nếu xa nhau rồi thì lòng sẽ bớt hanh hao hơn trước, nhưng những lúc được ngồi bên nhau thế này, dù chẳng nói với nhau điều gì thì em nghĩ em cần tình yêu này hơn cả. Con người ta hằng ngày cứ tất tả chạy theo những danh vọng hão huyền mà quên đi rằng mình cần những phút giây thảnh thơi để ngẫm lại quãng đường đang cùng chung bước.



    Tách cà phê nguội dần, tình cảm cũng dần phai theo ngày tháng cũ…



    Em tự nhủ rằng tình mình còn chưa đủ, để mà níu kéo nhau…



    Có những vết thương tưởng như là rất đau



    Nhưng nếu lắng mình mà nghe trong sâu thẳm…



    Thì nỗi đau đó



    Sẽ qua mau…



    Như chưa từng có một nỗi đau nào cả…




    Hoa Sưa và cà phê trứng, chúng đều để lại cho tháng ba những mặn nồng day dứt. Em sẽ để dành cho chúng mình có thời gian ngẫm lại xem rằng, sẽ phải yêu nhau bao nhiêu để đủ giữ tình yêu này không lụi tàn theo năm tháng. Là chiếc đinh đã tự dứt ra hay bức tường kia đổ vỡ mất rồi... nhưng em muốn mình sẽ hàn gắn nó lại, dù chỉ là những ước muốn nhỏ nhoi…



    Rồi mùa chênh vênh theo tháng năm trôi

    Anh bỏ quên tình trong ngàn nhung nhớ

    Em vội nhặt về những điều còn dang dở

    Chợt thấy lòng mình…



    Bơ vơ…




    Gửi từ email Hoàng Dung - dandelion.hd151@



    (Sưu tầm)
     
    SingleInLove thích bài này.
  2. 0olinhgao0

    0olinhgao0 Guest

    Cái gì thế này khủng bố 4Rum à
     
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này