Một câu chuyện cười !

Thảo luận trong 'Tâm sự, tùy bút' bắt đầu bởi Achiko, 29/10/12.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. Achiko

    Achiko Việt Nam Anh Hùng

    Chuyện này mình đọc được bên Beat. Hơi dài một chút nhưng đọc thấy hài hài hay hay nên copy cho anh em đọc giải toả stress:


    Chuyện tình của tôi, nàng và con chó
    Tôi và nàng quen nhau trong một hoàn cảnh bất ngờ và đẹp đến ngỡ ngàng. Buổi sáng hôm ấy, cũng giống như bao nhiêu buổi sáng khác, với những tia nắng sớm dịu dàng kiếm tìm những giọt sương long lanh trốn trong mép lá. Tôi lại thong dong dắt con Mi Du, à nhầm, con Mi Lu nhà tôi đi tè. Chỗ tôi cho nó tè là một bãi rác không xa nhà tôi. Ở đây sáng ra cũng thú vị lắm, rộn ràng người ra đổ rác, người bới rác, đương nhiên có cả người cho chó đi tè và thậm chí cả người đi tè…

    Trong lúc con Mi Lu đang xả nước nhiệt tình thì tôi chợt để mắt đến một em khá là ngon. Quần bó sít đến tận đít, ngực nhú căng như búp măng. Tôi cứ thẫn thờ ngắm nàng mà quên mất cả việc con Mi Lu đã tè xong, đang giựt giựt cái dây như muốn bảo là “đừng ngắm gái nữa, đi về thôi”. Về sao được chứ, phải bắt quen với nàng ngay, không để lỡ cơ hội này được.

    - Chào em, em đi đổ rác hả?

    - Dạ, em chào anh. Anh cũng đi đổ rác à?

    - Không, anh cho con chó đi . Mà, em ăn cái gì mà sao đổ lắm rác thế?

    - Dạ không, em ăn thì em thường ăn hết luôn, không để lại thừa đâu mà có rác. Cái này là rác sinh hoạt thôi. Mà đây là chó nhà anh hả?

    - Ừ, đúng rồi,

    - Hi, đúng là chó nào chủ ấy, mắt nó đang nhìn em hau háu như muốn ăn tươi nuốt sống em kìa…


    Đó, tôi và nàng đã gặp nhau trong khung cảnh đó, và cũng chẳng nói gì nhiều, cũng chỉ toàn xoay quanh chuyện đổ rác, chuyện đi tè, chuyện chó má. Ấy vậy mà dần dần tình cảm nảy sinh, tôi và nàng quý mến nhau lúc nào không hay. Quê nàng ở một tỉnh nghèo cách xa hàng trăm km. Gia đình cũng khó khăn, mặc dù nhìn cách ăn mặc và tiêu tiền của nàng thì đố ai nhận ra điều đó.


    Ở trường, nàng đã 2 năm liền đạt danh hiệu “sinh viên nghèo vượt khó… học dốt”, và khả năng nàng lập hát-trích cho danh hiệu này là khá cao vì hiện tại nàng vẫn đang là ứng cử viên dẫn đầu. Thôi thì quý nhất là cái “chữ sinh viên nghèo vượt khó” thôi, còn cái chuyện học dốt hay học giỏi nó còn do gen di truyền, chỉ số IQ, mà mấy cái đó không phải lỗi của nàng.

    Rồi tôi hẹn nàng đi chơi. Buổi đầu tiên tôi đã cầm được tay, buổi thứ hai tôi day được má, buổi thứ ba tôi đá được lưỡi, buổi thứ tư tôi cưỡi lên bụng, buổi thứ năm tôi đụng được ti, buổi thứ sáu tôi di được bím… À, tình hình có vẻ ngon đây, cứ đà này thì buổi thứ bảy chắc tôi sẽ lím được… (hic, thôi, chẳng viết rõ ra đâu, để trong ba chấm thôi, các thím tự hiểu, viết rõ ra nó lại hiện thành *** thì càng khó hiểu hơn).


    Nhưng cuộc đời, đúng là nhân tính không bằng người tính, chuẩn bị thật kỹ lưỡng cho buổi thứ bảy trọng đại rồi thì bất ngờ nàng trở mặt:


    - Đừng mà anh, em thấy hai đứa mình vội vàng quá thì phải?

    - Vội gì mà vội hả em, mấy đứa trước…

    - Gì? Mấy đứa nào?

    - À không, ý anh là, mấy đứa bạn của anh, chúng nó kể rằng nó và người yêu chúng nó chỉ vài ngày là đã phá đảo rồi. Còn anh và em thì cả tuần rồi mà vẫn phải đánh du kích.

    - Anh nghĩ em giống mấy đứa con gái hư hỏng đó sao?

    - Anh xin lỗi, anh không có ý đó, em đừng giận mà.

    - Anh nghe cho rõ đây, em nói lần cuối cùng, em sẽ giữ gìn, không bao giờ cho anh đi quá giới hạn đâu. Nếu anh không đủ kiên nhẫn để chờ em thì mình chia tay đi.

    - Được rồi, em bớt giận mà, anh sẽ chờ, vì tình yêu với em, anh sẽ chờ!

    - Nói được thì phải làm được, phải đợi khoảng 2 tuần đấy, đợi được không?

    - Được mà, trong thời gian chờ đợi, anh sẽ chăm chỉ tập luyện để khi ra sân đạt phong độ cao nhất. Mà này, nói như thế, tức là em còn trong trắng hả?

    - À, chuyện này thì….

    - Thì sao?

    - Nó là một tai nạn hơi khó nói anh à

    - Cứ nói đi, hãy nói theo cách của bạn

    - Em thì chưa từng quan hệ với ai, nhưng trước kia em có đi học thổi kèn sóc-xong-phun.

    - sắc-sô-phôn

    - À ừ, sắc-sô-phôn. Rồi trong lúc mải mê tập không để ý, em đã ngồi lên kèn, và cái màng bị rách… Huhuhu, em đã đau đớn và khóc mất hơn mười phút đồng hồ đấy.

    - Kém thế, có 10 phút thôi à?

    - Để xem, anh có được lâu hơn không mà tinh tướng…


    Rồi cái tin nàng có bạn trai trên thành phố chẳng hiểu sao cũng đồn về đến tận tai ông bà già của nàng ở quê. Và ông bà ấy bắt nàng phải đưa bằng được tôi về. Cũng không hiểu lí do tại sao. Có thể ông bà ấy nghe đồn là tôi quá đẹp zai, ga lăng nên tò mò muốn gặp. Hoặc cũng có thể đã quá nhiều thằng yêu con gái ông bà ấy xong rồi đều bỏ dép chạy lấy người nên lần này ông bà ấy muốn đưa về gặp cho chắc ăn. Ừ, về thì về, ngán gì…


    Nói là về thì về chứ cũng phải tính toán đấy. Đường thì xa chứ có phải gần gũi gì cho cam, lại còn phải quà cáp.

    Đi bằng máy bay thì không được rồi, vì khoảng cách từ nhà tôi ra sân bay gấp đôi khoảng cách từ nhà tôi về nhà nàng. Đi ô tô thì càng không, tôi say xe ghê lắm, và cũng sợ bị chửi, thậm chí bị đánh. Nhớ có lần ấy đón xe đi Quất Lâm, xe thì đông, còn mỗi cái ghế trống duy nhất thế mà tôi vừa định ngồi vào thì ọe luôn cả một đống ra ghế, còn chưa kịp với cái túi ni-lông.

    Thôi, thế là toi luôn cái ghế và phải đứng suốt cả đoạn đường. Bố ai dám ngồi vào cái ghế vừa ọe ra nữa. Mà cái tôi ọe ra thì có thơm tho gì, toàn tiết canh lòng lợn với bún đậu mắm tôm để hơn ba ngày trong bụng không đi ị được, chắc chúng nó bí bích và thèm khí trời nên khi có cửa thoát ra đằng mồm là chúng kéo nhau ra tuốt.

    Nhưng cũng may là tôi không đứng một mình mà có mấy anh to con xăm rồng xăm phượng đứng cùng bên cạnh mình nên trông cũng oai phong phết. Mấy anh ấy lúc đầu cũng ngồi đàng hoàng, nhưng sau khi tôi phun ra thì các anh ấy đứng dậy hết cùng với tôi, vì ghế các anh ấy ngồi ngay cạnh ghế tôi phun mà. Suốt chuyến xe ấy các anh ấy cứ hằm hằm cái mặt, mắt hình tên lửa như chực vồ lấy tôi mà ném ra cửa. Đấy, nói thế để các thím thấy, đi ô tô là không ổn.

    Vậy chỉ còn xe máy thôi. Đúng, đi xe máy là chuẩn nhất. Vừa chủ động lại tiết kiệm nhiên liệu, tôi đang chạy con cúp 50 đời đầu. Các bác đừng khinh thường nó nhé, tôi mà kéo hết ga thì mấy con xe đạp chạy sau có mà ngửi khói, đừng hòng mà đuổi được.

    Xong phần phương tiện đi lại. Đến phần quà cáp. Cái này cũng căng và khó đấy. Thực ra quà thì nhiều và dễ tìm nhưng cái khó ở đây là tôi muốn tìm một món quà vừa đẹp, vừa ý nghĩa và quan trọng nhất là phải rẻ. Nghĩ mãi cuối cùng cũng tìm thấy, đó là cái quần bò thằng bạn tặng hôm sinh nhật. Mặc được hai lần nhưng chán vì hơi rộng, trông vẫn còn mới phết. Quả này mà tặng cho ông già nàng thì ông già sướng phải biết. Quà cho ông già đã xong, còn bà già, tí đi đường thấy gì rẻ rẻ và khuyến mại thì mua.

    Đúng giờ âm đạo, à nhầm, giờ hoàng đạo, tôi yêu cầu nàng thắt dây an toàn và cho xe lăn bánh. Dây an toàn ở đây là cái dây thắt lưng của nàng. Không thắt cái đó cẩn thận đang đi đường nó bục ra, lòi cả underwear, chìa cả mông, dễ gây tai nạn giao thông.

    Xe tôi vẫn chầm chậm lăn bánh trên con đường nhỏ quanh quanh, dưới những tán cây xanh xanh trong làm gió thu mát lành. Hôm nay trời đẹp thật, chúng tôi đang trên đường về thăm ông bà già mà cứ ngỡ như đang du lịch lên đỉnh Bà Nà. Nàng vòng tay ôm chặt lấy bụng tôi, cằm tựa vào vai tôi, ngực ép vào lưng tôi, mắt nàng lim dim, hơi thở gấp gáp, miệng ú ớ những câu vô nghĩa… (ấy chết, quên mất, cứ tưởng đang viết truyện bên LX, chỉ đến chỗ mắt lim dim thôi nhé, bỏ cái phần sau đó đi)…

    Trong khung cảnh lãng mạn và tình như vậy thì bất kể ai, dù là công nhân hay nông dân cũng đều sẽ trở thành thi nhân. Tôi vòng tay ra sau, kiểm tra lại cái chốt trên dây an toàn của nàng, rồi khẽ hỏi nàng:

    - Hôm nay trời đẹp, em nhỉ?

    - Vâng, đẹp và lãng mạn quá anh à?

    - Theo em, thì những yếu tố nào tạo nên một ngày đẹp trời?

    - Trời phải trong xanh, có nắng, nhưng không được nóng. Có gió nhưng không được quá mạnh, nhè nhẹ thôi. Hihi, đúng không anh?

    - Sai!

    - Sai á, thế thì dư lào?

    - “Trời đẹp chẳng bởi nắng long lanh
    Chẳng bởi mây xanh gió dịu lành
    Chẳng bởi lá vàng bay xào xạc
    Chỉ bởi vì em đang bên anh”

    Á…Á…Á – Nàng la lên thất thanh. Chẳng lẽ bài thơ của tôi khiến nàng ấn tượng và xúc động đến vậy ư?

    - Sao thế em?

    - Huhu, anh ơi, anh ơi…

    - Sao thế?

    - *** trâu, *** trâu bắn hết lên áo em rồi, huhu

    Trời ạ, thì ra trong khi mải mê đọc thơ cho nàng nghe, tôi không nhìn đường và cho xe phi vào giữa bãi *** trâu to tướng trên đường. *** trâu mới còn nóng hổi và thơm thơm mùi cỏ non.

    Thôi thì *** trâu thì *** trâu, an ủi nàng vài câu rồi lên xe về cho mau kẻo ông bà già ở nhà đợi lâu.
    Rồi nàng cũng nín khóc và xe lại lăn bánh lon ton. Đang chạy bon bon trên con đường con con xanh ngợp cỏ non thì bỗng nghe “Kéttttt”, rồi sau đó là “Rầm”. Quay lại thì thấy một em dáng ngon như Tâm Tít đang bổ nhoài bên con xe Lead nằm chổng đít bên đường. Dừng xe, vứt người yêu đấy lao đến ngay:

    - Em, em có sao không? Để anh giúp cho.

    Làm là nói, à nhầm, nói là làm, tôi hì hục dựng lại con xe cho em Tâm Tít. Còn em ấy thì hình như đau quá, vẫn nhăn nhó chưa dậy được. Tôi vứt mẹ con xe Lead đấy, lao đến đỡ em dậy.

    - Trời ơi, mông em chảy máu rồi kìa, để anh kiểm tra xem có sao không

    - Dạ thôi, cảm ơn anh, em không sao đâu anh.

    - Không được, chỗ nhạy cảm đó là không thể chủ quan, cứ kéo xuống, anh kiểm tra cho

    - Dạ thôi, em không sao đâu

    Thấy em ấy kiên quyết từ chối lòng tốt của mình nên tôi cũng đành chấp nhận bỏ cuộc.
    Lại leo lên con cup 50 tiếp tục hành trình…

    - Hihi, yêu anh lâu như thế mà hôm nay em mới biết anh rất tốt bụng và sẵn lòng giúp đỡ người bị nạn – Nàng gục vào lưng tôi và nói với giọng tự hào

    - À, mình cùng là người Việt Nam mà em, thấy người bị nạn thì phải giúp đỡ chứ, đó là điều mà mọi người ai cũng có thể làm mà, có gì đâu mà em khen anh quá thế.

    Đang nói chuyện thì một chiếc xe tải to lù lù phóng vù lên bụi bay mịt mù. Tôi phải giảm tốc áp sát vào lề đường. Một ông lão chừng khoảng 7 chục đang đi xe đạp đằng trước loạng quạng mất tay lái và ngã dúi vào vệ đường. Nàng thấy vậy hét lên:

    - Anh ơi, xuống xem ông già có bị sao không?

    - Kệ lão ấy em ạ. Ngã được thì tự dậy được. Về mau kẻo bố mẹ mong.

    Tôi rú ga và cho con Cup 50 phân khối lớn lao đi vun vút với vận tốc phải xấp xỉ 20km/h. Chỗ nào con xe của tôi phóng qua là chỗ đó khói bụi mịt mù giống y như đang xem chương trình đua xe vượt sa mạc trên tivi ấy. Chỉ khác ở chỗ khói bụi ở đây không phải do tốc độ xe quá cao mà chủ yếu từ cái ống bô của tôi, khói phụt ra đen ngòm vì động cơ quá lâu không được bảo dưỡng.

    Chợt nhớ là vẫn chưa mua được quà gì cho bà già của nàng nên tôi đi chầm chậm lại để ngóng xem có cửa hàng nào bán đồ không thì vào mua. Hai bên đường rất nhiều các cửa hàng và các shop quà tặng đẹp mắt nhưng vẫn chưa cái nào khiến tôi bằng lòng. Nói gì thì nói, mua quà cho mẹ vợ tương lai là phải đàng hoàng, sao có thể tùy tiện mà mua bừa, mua ẩu được chứ.

    Đây rồi, đắn đo mãi cũng tìm được một shop ưng ý. Cơ sở vật chất của shop thì cũng không có gì quá nổi bật, kiến trúc được thiết kế cũng rất gần gũi và thông dụng. Đặc biệt shop này không có mái che mà tận dụng luôn mái che tự nhiên là cái tán cây xà cừ to tướng bên đường. Shop cũng không có cửa, không có bàn ghế mà chỉ có một tấm ni-lông cũ trải ngay bên lề đường với hàng hóa được đổ ra cả đống trên tấm ni-lông ấy. Người bán hàng thì ngồi xổm và tận dụng luôn cái gốc xà cừ làm ghế tựa. Hàng ở đây cũng không quá đa dạng nếu không muốn nói là đơn điệu: chỉ toàn quần xơ-lip.

    Thấy khách táp xe vào thì cô em bán hàng đã đon đả chào mời:

    - Quần xơ-líp đi anh ơi, hàng công ty đẹp mê ly, 10 nghìn 3 chiếc, mặc rách thì vứt đi không việc gì phải tiếc…

    - Đúng giá đấy à, có giảm chút nào không?

    - Anh à, 10 nghìn 3 cái mà anh vẫn còn đòi giảm thì thà em mang về đi làm từ thiện cho mấy thằng nghiện còn hơn.

    Tôi cũng chẳng nói gì nữa, lúi húi lựa hàng. Rồi quay sang hỏi nàng:

    - Em mặc vừa size nào?

    - Hí hí, em mặc size 40.

    - 40 cơ à? Cũng thuộc hàng khủng đấy nhỉ. Thế còn mẹ em? Có to bằng của em không?

    - Anh muốn hỏi về cái gì ạ?

    - Mông ấy?

    - Dạ, của mẹ em to gấp đôi của em. Nhưng sao mua cho em lại hỏi của mẹ em?

    - Bị hoang tưởng à? Ai nói mua cho em. Hai cái quần sịp của anh ở nhà bị thủng lỗ to bằng cái đít mà vẫn chưa được thay cái mới kia kìa, tiền đâu mà mua cho em.

    Của nàng size 40, vậy là mẹ nàng size 80 cơ à? Ô-Mai-Nhót, khủng khiếp thật. Làm tôi tò mò muốn được diện kiến mẹ nàng từ phía sau quá.

    - À mà sở thích của bố em là gì ấy nhỉ? – Tôi hỏi nàng.

    - Dạ, sửa xe, cho lợn ăn, và đi cày ạ.

    - Ừ, vậy chọn lấy cái quần có in hình cái lốp xe kia đi, cả cái hình máng lợn, và hình cái cày nữa. Đủ 3 cái rồi nhỉ.

    - Ơ, nhưng đây là mua cho mẹ em mà, sao anh lại hỏi bố em thích gì?

    - Thì quần này chủ yếu là bố em ngắm, chẳng lẽ mẹ em lại cúi xuống tự ngắm sao?

    - Nhưng mà sao lại chọn mấy cái hình này?

    - Thì bố em thích sửa xe, chọn cái hình lốp xe để bố em móc lốp, thích cho lợn ăn thì lấy hình cái máng lợn để bố em vét máng.

    - Thế còn hình cái cày?

    - Thì bố em thích đi cày, mua hình cái cày cho bố em vác.

    - Hi, anh thật chu đáo quá.

    - Có gì đâu em, là vì có chung sở thích thôi mà.

    Mua xong quà cho mẹ nàng, tôi yên tâm hẳn, giờ cứ thẳng tiến thôi. Càng về gần quê nàng, không khí càng trong trẻo và dễ chịu. Hai bên đường là cánh đồng lúa xanh mơn mởn thẳng cánh chim bay. Những bông lúa mới trổ làm tôi liên tưởng tới nét đẹp của một thiếu nữ 16. Thứ nhất, nó rất thơm, mùi thơm quyến rũ và hấp dẫn đến kì lạ. Thứ 2, bông lúa cong cong không khác gì bờ mông căng tròn của thiếu nữ ấy. Và thứ 3, cũng là quan trọng nhất, là bên trong các hạt lúa non ấy chứa đầy sữa, chỉ cần nắn bóp nhè nhẹ là sữa bắn ra tung tóe.

    Chỉ vài trăm mét nữa thôi là đến nhà nàng rồi. Cố lên tôi ơi. Con cup 50 đang gằn lên những tiếng nổ mệt nhọc như than vãn vì quãng đường xa nó vừa trải qua. Con đường vào khu nhà nàng còn nhỏ hơn nữa. Sát bên là con kênh đen đen nổi lềnh phềnh toàn rác, theo dòng nước trôi và rủ nhau chui tọt vào lỗ cống.

    - Đến rồi anh ơi, dừng đây để em mở cổng

    Tôi dừng xe. Chống chân, vừa là để đợi nàng mở cổng, vừa để nghỉ cho đỡ mỏi. Chợt nghe có tiếng ư ứ ư ử sau lưng. Tiếng kêu này rất giống như trong phim nhưng hình như không phải của người mà là của chó. Quay lại thì đúng thật. Hai con chó đang xếp hình, có vẻ như đang đến đoạn cao trào thì phải, cả hai con rên ư ử. Có vẻ con đực phải kiễng chân nãy giờ nên hơi mỏi, đang xoay xoay để đổi tư thế. Còn con cái chắc là ngại hoặc là chỉ biết mỗi tư thế doggy truyền thống nên không muốn thay đổi.

    Đang xem hay thì một ông ở đâu lao ra đá cái bốp một phát vào giữa hai bộ phận đang sung sướng của hai con chó. Con chó đực kêu lên ăng ẳng rồi buông bạn tình của mình ra, chạy thục mạng về nhà. Con chó cái chắc vẫn đang phê nên cứ đứng ngẩn tò te. Chắc nó chưa lên đỉnh nên trong lòng thấy hụt hẫng chăng? Ông kia thì đi theo con chó đực, vừa đi vừa chửi:

    - Mịa nhà mày chứ, bố mày nuôi mày, tẩm bổ cho mày để mày đi xếp hình miễn phí à? Bố đi xếp hình ở ngoài mất tiền còn mày đi cho không thế hả? về nhà biết tay ông.

    Nàng nhìn tôi cười rồi giải thích:

    - Ông đó là chủ của con chó đực. Chuyên cho chó đi phối giống. Nhà nào có chó cái muốn phối giống phải trả ông ấy 100k.

    À, ra vậy.
    Nàng nhẹ nhàng đi trước, tôi lẹ làng dắt xe theo sau. Nghe tiếng động, một người đàn ông ở trong nhà đi ra:

    - Hai đứa về đấy hả? Đi đường xa có mệt không?

    - Dạ, cháu chào bác. Cũng hơi mệt ạ.

    - Bố em đấy! – Nàng giới thiệu

    - Dạ, thế hóa ra bác là bố của em đây ạ? Tại vừa rồi đứng ở cổng cháu thấy có ông hàng xóm nhà mình đi ra, thấy giống em quá, cháu tưởng đó mới là bố của em. Hì, cháu xin lỗi ạ.

    - Ờ, không sao. Thôi, hai đứa đi đường xa mệt thì đi nghỉ một lát đi rồi lát dậy ăn cơm.

    Tôi đang mệt nên nghe bố nàng nói thế thì ok luôn:

    - Dạ vâng ạ. Phòng bao nhiêu hả bác? Bác đưa luôn cháu điều khiển điều hòa và cho thêm chai Lavie luôn nhé.

    Nàng thấy vậy liền kéo áo tôi giật giật:

    - Kìa anh, đang ở nhà em cơ mà…

    - Ờ, chết thật. Bệnh nghề nghiệp. Mệt quá nên đầu óc lú lẫn. May mà chưa hỏi bố có bao cao su trên phòng không đấy.
     
  2. Sặc...dài quá không đọc nổi anh Thanh ạ....
     
    anhcoihy1 thích bài này.
  3. anhcoihy1

    anhcoihy1 <b>๖ۜHøaღVôღŠắcى</b>

    10 người vào có 1 người đọc còn cón 9 người nói linh tinh :)) bạn viết it thôi nhiều quá ai chịu đọc chứ
     
    ngokinh thích bài này.
  4. Copy thôi........:))
     
    anhcoihy1 thích bài này.
  5. anhcoihy1

    anhcoihy1 <b>๖ۜHøaღVôღŠắcى</b>

    ơ c0py ak như c0py it thôi chư nhiều thế kia ai mà đọc cho hết đc mất time quá :))
     
    ngokinh thích bài này.
  6. Không nhiều thì ít, kiểu gì chả có người đọc..:D
     
  7. Hài..chó nào chủ đấy :))
     
  8. Achiko

    Achiko Việt Nam Anh Hùng

    Coppy anh em nào muốn giải toả stress thì đọc thôi mà !
    Các game thủ của TM lười đọc quá !
     
  9. _*Thiên*Mệnh*_

    _*Thiên*Mệnh*_ Đường Về Ta Vắng Em

    Copy ko cho vao quote lại ăn thẻ rồi :(
     
  10. Còn nữa ko vậy??? đang hay mà
     
  11. Đau hết cả mắt, đoạn cuối chẳng hay gì cả!
     
  12. Thanh đâu rồi sao kô có chap2 ak
     
  13. Lặng Im

    Lặng Im <b>—»I'll Protect You«—</b>

    Copy vui lòng cho vào QUOTE và ghi rõ nguồn 8->
    P.s: Nhầm box :">
     
  14. đây là diễn đàn chứ có phải thư viện đâu
    mà chuyện dài thế kia thì ai chịu đọc hết chứ
    đọc được mấy chữ đã thấy chán rồi :))
     
  15. đọc mà buồn cười quá đi :))
     
  16. đọc xong cũng thấy hay hay ra phết.hihhi.up cho chủ thớt lần sau up tiếp nhé
     
  17. truyện cuời mà dài quá
     
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này