Một tâm sự có thật của lòng tôi!

Thảo luận trong 'Tâm sự, tùy bút' bắt đầu bởi _latvat_, 15/12/09.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. _latvat_

    _latvat_ <font color=green><b>__BùiNgọcTuấn__</b></font>

    Khoảng trống...............


    Ba năm cấp III trôi qua. Nhanh quá...Ba năm xa quê trọ học, ba năm để vượt qua chính mình. Ba năm - một khoảng thời gian chưa thực sự dài nhưng cũng đủ làm người ta xao xuyến, nhớ nhung. Trong giây phút này đây tôi không thể giấu nổi niềm xúc động vô bờ khi nhớ về một kỉ niệm đã qua... ...
    Năm lớp 12, tôi thật may mắn được chọn vào đội tuyển thi học sinh giỏi Quốc Gia. Tôi vui lắm! Trong những ngày tháng học khoá tập huấn, tôi cố gắng rất nhiều bởi có thể cuộc đời tôi sẽ thay đổi nhờ kì thi này. Tôi đã chuẩn bị một sức khoẻ thật tốt, một đầu óc minh mẫn để có thể tập trung cao độ và hoàn tất khoá tập huấn đầy gian nan này. Thế nhưng ngày qua ngày, tôi dần xuống sức và cảm thấy việc học tập rất khó khăn. Tôi nghĩ đó là chuyện bình thường nên đã không quan tâm nhiều đến vấn đề sức khoẻ của mình. Cho đến một hôm, sau khi làm bài kiểm tra xong tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi và choáng váng. Chiều ngày hôm đó tôi phải nghỉ học. Buổi tối, tôi bị sốt khá nghiêm trọng, cơn sốt "Thập tử nhất sinh" lên tới 41 độ. Sáng hôm sau, tôi đến khám bệnh ở một phòng khám gần nhà trọ, tôi cũng không nhớ rõ là ngày nào nữa chỉ biết là một ngày chủ nhật - ngày tôi quen chị. Tôi phải lấy máu để xét nghiệm. Cầm phiếu xét nghiệm lên tầng 2- tôi đã nhìn thấy chị ngồi chờ, như hai tiếng "định mệnh". Tôi nhất định không cho chị lấy máu vì tôi có "máu buồn". Cuối cùng sau một hồi lâu chị cũng thắng tôi, bây giờ tôi mới biết đó chính là nhờ nụ cười rất tươi của chị, như gây mê tâm hồn người ta cách lạ kì. "Thế đấy, mối quan hệ giữa hai chị em mình bắt đầu từ đó chị nhỉ? Chị có biết không chỉ một nụ cười, một ánh mắt, một cử chỉ thôi, cũng đủ để em thấy nhớ và nhận ra chị dù chị ở rất xa em".
    Những ngày sau đó, tôi cũng hay ra phòng khám - nơi chị làm việc, đôi khi chị vẫn đùa tôi: "Chị làm nhẹ lắm, chỉ như kiến đốt thôi, sợ bây giờ em lại bảo chị lấy máu cho ấy chứ?" Nói chuyện với chị tôi cảm thấy mọi vất và, căng thẳng trong học tập như biến hết. Tôi nghĩ đó chính là bài thuốc giảm "stress" rất hiệu quả. Thế rồi, ngày thi cũng đã đến, hôm đó tôi rất tự tin, tuy nhiên bài làm cũng còn nhiều thiếu sót...Nhưng tôi vẫn sống trong sự hi vọng, vẫn lạc quan chờ đợi kết quả...Tôi có giải. Trời ơi! Tôi không thể tin nổi. Tôi vui quá và định sẽ báo cho chị kết quả của mình...Nhưng... chị ơi!...
    Chị có nghe thấy em nói không? Chị có đọc được những lời tâm sự này của em không? Khi đôi mắt chị đã nhắm ngàn đời, linh hồn chị đã về nơi rất xa!Chị bị tai nạn giao thông và đã chấm dứt cuộc đời mình chỉ mới vừa tròn 26 xuân xanh, bỏ lại gia đình với một con nhỏ 5 tháng tuổi. Em thương chị quá! Đành phải tâm sự cùng gió và sao đêm, mong rằng những điều em đang suy nghĩ đều đến được với chị. Cuộc sống của em như đang đảo lộn tất cả! Bởi em là người sống nội tâm mà. Mất chị rồi em sẽ tâm sự với ai, em cũng không biết nữa? Chắc chẳng còn bao giờ em được nhìn thấy chị với nụ cười rất duyên, với bờ vai gầy và nước da sạm đen. Chị còn chưa cho em về thăm gia đình, thăm em nhỏ, thế mà giờ này chị đã ở một miền xa xôi. Chị cô đơn lắm phải không? Em cũng vậy, em cô đơn lắm, em đau khổ quá chị ơi! Mối quan hệ giữa hai chị em mình vừa tròn một tháng, một tháng để em biết nhớ và thương chị như một người thân yêu nhất. Em còn nhiều tâm sự muốn kể cho chị nhưng cũng không còn cơ hội nữa? Chị đã cho em gọi chị trong suốt một tháng qua và đã để cho em đau khổ vì tiếng chị ấy suốt cả một đời. Em không trách chị đâu, chỉ trách cuộc đời lắm bất công thôi. Bất công với chị và cũng bất công với em, vì cuộc sống đã cướp đi chị, cướp đi mãi mãi. Chị ơi! Chị lấy máu của em nữa đi, lấy nữa chị nhé! Bằng đó vẫn chưa đủ để xét nghiệm đâu? Chị...em đang ốm nặng lắm! Một căn bệnh sâu thẳm nơi linh hồn em. Chị hãy chữa lành cho em chị nhé! Em chỉ tin tưởng ở chị thôi đấy. Hãy xoa dịu nỗi đau của em như chị đã từng làm chị nhé! Em đang bế tắc biết bao, em phải làm sao chị ơi? Khi trái tim đang quặn đau từng cơn dài, khi em sống mà như mê, như bất tỉnh. Nhưng...chị đâu còn ở đây nữa? Trong không gian hiện hữu này chị không còn, nhưng trong sự vô hình nào đó em tin chị vẫn sống và mãi mãi sống. Chị sẽ luôn là động lực và niềm an ủi của riêng em. Chị đã xa rồi nhưng tình chị còn. Chị luôn tồn tại và đồng hành với tất cả mọi người. Trên suốt đường đời đầy gian nan chị sẽ luôn bên em như một niềm động viên, một niềm hi vọng. Chị sẽ vực em dậy sau mỗi lần vấp ngã, sẽ nâng niu vỗ về, để em biết vươn lên cầu tiến trong mọi hoàn cảnh. Em sẽ học tập tốt và trở thành một người công dân tốt như chính niềm mong ước của chị dành cho em.
    Dưới nấm mồ ấy - nấm mồ nơi chị nằm - xin cho em được gọi mãi tên chị - người con gái tên Nhung. Xin cho em được thắp nén nhang lòng tưởng nhớ tới chị - người con gái tên Nhung.
    Xin cho em được gọi tiếng Nhung - ngàn lần nữa, trong tiếng nấc, trong cung bậc lòng dồn nén, chan chứa yêu thương.
    ... ... ...
    Những ngày sau đó, tôi thường đi qua phòng khám - nơi chị làm việc như để tìm một cái gì đó vô cùng quý giá, thứ mà tôi đã mất đời đời, nhưng sẽ trường tồn theo năm tháng.
    Xin cho tôi tìm người. Tên người là một cõi trống trải vô bờ!
    Một khoảng trống của đời tôi.
    Cuộc sống là thế đấy, có những thứ ta tưởng như đã ở ngay tầm tay mà lại vụt qua nhanh. Có những mất mát làm ta đau khổ suốt bao năm tháng và có thể là cả một đời! Nhưng không, ta không thể sống trong sự chán trường, sầu não mãi, ta phải đứng lên vì tương lai ở phía trước. Ta phải đứng dậy và làm đẹp cuộc đời ta bằng sự nỗ lực, bằng sự phấn đấu không mệt mỏi. Hãy cùng tôi vẽ lên cuộc sống một màu xanh của hi vọng, một màu đỏ của tình yêu của khát vọng nồng cháy-bạn nhé!
    Lê Văn Hiệp, lớp chuyên Sử - Địa, K48. Trường THPT chuyên Hà Nam.
     
    Rùa thích bài này.
  2. _latvat_

    _latvat_ <font color=green><b>__BùiNgọcTuấn__</b></font>

    Đã gần 1 năm...

    Đã gần một năm trôi qua! Nhưng mỗi khi nhớ lại kỉ niệm đó lòng tôi lại đau quằn quại, tôi như đánh mất lý trí và dường như không gượng dậy được. Tôi sẽ phải vượt qua và sẽ cố gắng vượt qua!
     
  3. _latvat_

    _latvat_ <font color=green><b>__BùiNgọcTuấn__</b></font>

    Tôi ư!

    Tôi đã gục! Nhưng tôi phải đứng lên!
    Mong các bạn sẽ là niềm khích lệ của mình.......
     
  4. hiepc2k48

    hiepc2k48 Cư Dân

    Cuộc sống mà....

    Thất bại lớn nhất của đời ta là không đứng lên được sau mỗi lần vấp ngã!
    Chiến thắng lớn nhất của ta là vượt qua được chính mình!
    Quy luật của cuộc sống thường không cho phép ta làm những gì ta muốn!
     
  5. _latvat_

    _latvat_ <font color=green><b>__BùiNgọcTuấn__</b></font>

    Tôi không viết hay....

    Tôi không viết hay! Nhưng đó là một trải lòng sâu sắc!
    Tôi cần và phải nói cho các bạn!
    Những người sẽ giúp đỡ tôi và cùng tôi bước vào đời....
     
  6. phamminhduc25

    phamminhduc25 Cư Dân

    Có thể....

    Bạn ơi! Tôi sẽ là người bạn tốt, một người bạn có thể tâm sự với bạn bất kể khi nào bạn cần....
     
  7. _latvat_

    _latvat_ <font color=green><b>__BùiNgọcTuấn__</b></font>

    Cám ơn bạn

    Cám ơn bạn! Vì đã coi tôi là bạn!
    Cám ơn đời! Đã sinh ra tôi!
     
  8. _latvat_

    _latvat_ <font color=green><b>__BùiNgọcTuấn__</b></font>

    Nhớ chị ấy quá!
    Khi nào có dịp mình phải về thắp nén nhang cho chị....
     
  9. phamminhduc25

    phamminhduc25 Cư Dân

    Đừng buồn! Hãy nhớ rằng: You and l
     
  10. hiepc2k48

    hiepc2k48 Cư Dân

    Mưa vẫn rơi trong tâm hồn của mỗi người...
     
  11. _latvat_

    _latvat_ <font color=green><b>__BùiNgọcTuấn__</b></font>

    Ừ! Nhưng mình không thể quên kỉ niệm đó! Cũng như không thể quên được nỗi buồn....
     
  12. _latvat_

    _latvat_ <font color=green><b>__BùiNgọcTuấn__</b></font>

    Và rơi trong suốt cuộc đời của chúng ta.......................
    Mưa-----▀ Buồn
     
  13. _latvat_

    _latvat_ <font color=green><b>__BùiNgọcTuấn__</b></font>

    Çhúng ta! »»-««╣Ü||Φöö---------Cùng....... vượt qua nhé!
     
  14. _latvat_

    _latvat_ <font color=green><b>__BùiNgọcTuấn__</b></font>

    Hì! Cảm thấy tâm hồn vui hơn nhiều rồi..........=))
     
  15. phamminhduc25

    phamminhduc25 Cư Dân

    Chẳng hiểu sao mấy hôm nay nhớ nhà quá! Nhớ trường nữa..........
     
  16. phamminhduc25

    phamminhduc25 Cư Dân

    Ôi! Hà Nội chán thật! Mình không quên cuộc sống ở đây
     
  17. hiepc2k48

    hiepc2k48 Cư Dân



    Hà Nội có vẻ đẹp riêng của nó! Nhưng nó ồn ào quá! Nhưng đó mới là môi trường rèn người mà...........
     
  18. hiepc2k48

    hiepc2k48 Cư Dân

    Tớ cũng thế.........

    Nhớ nhà quá sức luôn! Không sao ngơi được..............
     
  19. _latvat_

    _latvat_ <font color=green><b>__BùiNgọcTuấn__</b></font>

    Hát lên nào bạn ơi! Cuộc đời là của ta mà!
     
  20. _latvat_

    _latvat_ <font color=green><b>__BùiNgọcTuấn__</b></font>

    Trời đất!

    Lại quay vào vòng luẩn quẩn như mình rồi đó.....
     
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này