Người mưa ( dành cho người thích đọc.. và muốn đọc nó :) )

Thảo luận trong 'Tâm sự, tùy bút' bắt đầu bởi suyeuheo, 3/8/10.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. suyeuheo

    suyeuheo Sẽ Mãi Yêu Anh Như Vậy

    Câu chuyện là 1 ly cà phê cho những ai đang buồn về chuyện tình cảm.Dù sao thì hãy luôn vui vẻ.Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra.Ko bao giờ ngừng hi vọng.Sẽ ko phí thời gian cho những ai đọc truyện ngắn này


    Quờ tay vớ lấy chiếc gối to tướng, Quân chụp lên đầu. Chuỗi thanh âm khuếch đại từ loa báo thức vẫn buông từng hồi dài, xóay vào tai, càng lúc càng dồn dập. Rốt cuộc thì mái tóc rối tinh như bù nhìn rơm cũng chui ra khỏi lớp mền ấm sực. Quân lồm cồm ngồi dậy, thò tay kéo mạnh cái cần gạt trên chiếc đồng hồ bằng gỗ. Con thỏ chui tọt vào hang. Giữ nguyên vẻ mặt thảng thốt, gã thợ săn và sói già gian ác trân trối ngó nhau, bất động. Mắt nhắm mắt mở, chủ nhân căn phòng xỏ chân vào bộ đồ thể dục áo liền quần. Một tay kéo dây khóa, một tay huơ lược chải đầu, cô ta huơ trúng cây guitar điện gác hờ bên hông tủ áo. Cây đàn đổ kềnh ra sàn, khiến chiếc kệ sắt thọt chân đầy ắp CD và chồng sách chất cao kế bên ụp theo, văng tung tóe. Tiếng vỡ đổ không khác nào trận động đất kinh hồn. Cuối cùng, đôi giày jogging cũng nằm dưới chân cũng nằm dưới chân. Ra đến cửa, Quân ngỏanh nhìn một lượt căn phòng nhỏ. Khung cảnh hỗn độn tuyệt vọng. .Sẽ như vậy mãi mãi, chắc chắn là như thế. Chưa bao giờ Quân tin là mình có thể thu xếp được thứ gì đó cho ra hồn. Không cần bàn cãi, căn phòng 11 mét vuông trên tầng áp mái từ lâu đã rơi vào tình trạng mất kiểm sóat. Danh mục đống việc cần thực hiện trong thời gian ngắn ngủi còn lại ngày càng dài thêm. Đáng ngại nhất, vô số ‎ tưởng kì quái luôn nhảy nhót, kêu gào chủ nhân cho chúng thành hình... Hết thảy đều rối lọan, chen húych lẫn nhau, không cách nào lùa vào đúng chỗ.

    Chân cầu thang tầng trệt, bà chủ nhà tức giận hoa tay hét lên với Quân một điều gì đó. Bản nhạc của Jimi Hendrix vang lên từ chiếc earphones dựng nên bức tường vô hình, ngăn cảng mọi âm thanh thấm vào cô nàng kì quái. Mấy tiệm cơm sáng bình dân bắt đầu nổi lửa. Chiếc xe chở rau nổ máy phành phạch, ngoặt vào xóm chợ. Mất năm phút, Quân thóat khỏi khu phố đông đúc nhộn nhạo, vọt ra con đường đá xám viền theo khu công viên.

    Không ai chạy buổi sáng ở khu vực này. Kể từ ngày con đường xe tải mở ra, cắt chéo bãi đất, hầu hết các gia đình dời vào khu dân cư sang trọng mới xây. Các căn hộ cũ bị tháo bỏ. Chỉ vài ngôi nhà xiêu vẹo còn bám lại, kiên trì buôn bán kinh doanh . Bụi mù và khí thải treo lơ lửng khắp nơi,làm mọi vật như phủ lớp sương mờ. Thế nhưng, sự vắng vẻ và bầu không khí này hợp với Quân hơn cả. Chúng mặc kệ vẻ thô kệch của cô ta. Không thèm đóai hòai đến kiểu chạy lọang chọang, mái tóc xù xì bay phần phật về phía sau hay gương mặt cau có mất cân đối, thế giới xung quanh xem co như một phần của chúng, kiêu hãnh một cách ngốc nghếch, đồng thời rất dễ thương tổn. Quân chạy nhanh dần. Những chiếc lá li ti bay qua rào lưới công viên, bám đầy tóc. Cô ta khựng lại, đưa tay lên cái đầu buốt cóng. Thật tồi tệ, chiếc mũ lưỡi trai quên béng ở nhà. Bộ đồ thể dục mỏng manh, đầu hàng tòan tập trước vệt gió lanh khiếp. Cuối cùng thì nó cũng đã tới. Chẳng buồn báo trước. Cái mùa đông xám ngóet ủ dột. Dù sao thì cung không thể bỏ cuộc. Một lần nhụt chí, kế họach thể dục buổi sáng chắc chắn sẽ bị phá sản. Nhấc cao đầu gối nhọn hoắt, vung mạnh hai bàn tay bẹt, vươn cái cổ gầy nhẳng. Quân tăng tốc, lao thẳng về phía trước.

    Phía trước, ngay góc ngã tư, có một cái cây sắp bị đốn hạ. Đúng khi cô ta chạy qua nó, từ sau thân cây thình lình hiện ra một người cũng trong trang phục thể thao. Như hai viên đạn, họ đâm sầm vào nhau. Nhỏ thó và nhanh nhẹn, viên đạn bé hơn né người, tránh phắt sang bên khéo léo. Nhưng, viên đạn cao lớn và đẹp đẽ thì không. Mất đà, chân vấp luôn vào gờ nắp cống, anh ta ngã lăn ra. Quân dừng khựng, tháo earphones ra khỏi tai, lò dò tiến đến gần , trố mắt cuối xuống xem sao. Chưa bao giờ cô ta rơi vào tình huống chỉ có mình với một người khác phái. Cũng chưa bao giờ cô ta nhìn tận mắt, thật gần, một chàng trai đẹp hòan hảo như người gặp nạn.

    Đau, hoặc chết khiếp trước vẻ xấu xí của người đối diện, mắt chàng trai nhắm nghiền. “ Không phải lỗi tôi đâu!”- Dù ái ngại, Quân không thể tìm câu an ủi khả dĩ hơn. Chàng trai đứng lên loay hoay xem vết xước khủyu tay, phủi kĩ đất cát bám đầy lưng áo. Sau đó, anh ngước lên: “ Tôi ổn, cô cứ chạy tiếp đi!”. Cô ta rụt rè: “ Anh thử vài bước coi có gãy xương hay trật khớp không?”. Chàng trai gật đầu thở dài.
    Họ chạy chầm chậm cạnh nhau trên dải đường xám, quanh khu công viên đìu hiu. Chạy 2 vòng tức là hơn 2000 mét. Gió nhiều. Lất phất bụi mưa. Nhưng Quân hết thấy lạnh. Khi chia tay, cô ta biết Minh học năm cuối nhạc viện. Số di động Minh đọc, cô ta không ghi lại. Trong cái đầu đầy ắp dữ liệu, đưa vào bộ nhớ thêm một dãy số là chuyện hòan tòan vặt vãnh đối với Quân.
    ............


    Chủ nhật. Khu dân cư sang trọng trở nên vắng vẻ. Các gia đình lái xe vào trung tâm thành phố. Cạnh mặt nước xanh biếc của con sông nhân tạo, bầy trẻ con thi nhau ném sỏi vào dãy thùng các-tông chất cao. Từ một ô cửa sổ trong vườn, bản Scherzo cung Mi giáng trưởng của Hayden dành cho piano vang lên. Chuỗi thanh âm trong suốt lan tỏa, dâng đầy không gian. Càng về sau, nó càng thêm mạnh mẽ và sáng rõ, khiến mọi tạp âm khác trôi dạt rồi tan mất. Bản nhạc rõ ràng đang được luyện tập bởi một bộ óc thông minh, hòan tòan tự tin. Chỉ có điều giữa vài khỏang lặng, thóang qua nỗi lưỡng lự mơ hồ.

    Căn phòng sàn lát gỗ sồi in bóng chiếc grand piano hiệu Petrof trắng muốt. Tấm màn ngăn sáng lặng im bên ô kính. Trong căn nhà lớn, đồ đạc không một hạt bụi. Ngừng đột ngột giữa bài tập, Minh buông thõng tay, lơ đãng nhìn ra ngòai trời.
    Phía sau quyển sách nhạc, màn hình chiếc di động bỗng sáng lên. Minh với tay nhặt điện thọai. Tên cô gái hiện được xem là người yêu của anh. Hẳn là cô muốn hẹn gặp đêm cuối tuần. Cô ấy xinh, dịu dàng, am hiểu nhạc cổ điển. Tuy nhiên, vào lúc này, mấy phẩm chất ấy lại trở nên chán ngấy. Bấm phím từ chối cuộc gọi, Minh uể ỏai bước ra sofa, nằm vật xuống lòng ghế, nheo mắt nhìn tiếp những đỉnh cây xanh sẫm bất động bên ngòai cửa sổ. Xa hơn, mấy con sẻ xù lông đậu trên nhánh bàng trụi lá. Một đám mây hình cừu trắng xóa giữa nền trời xanh lơ. Mọi thứ ở đúng vị trí. Như cuộc sống yên ổn của anh. Chẳng có gì đáng phàn nàn. Thế nhưng cảm giác chán khiếp vẫn xâm chiếm như làn sương mù, mỗi lúc một dày đặc. Bỗng Minh ước ao, giá như xảy ra điều gì thật điên rồ, đập vỡ lớp vỏ nhàm chán bủa vây.

    Nằm xỏai dài lười biếng, anh bấm điện thọai gọi cho Tựu, bạn thân. “Một trò phá phách cuồng dại hả?” – Gã bạn ré lên, hệt như đã chờ đợi lời đề nghị này suốt 100 năm – Sau buổi diễn của cậu cuối tuần, chúng ta sẽ tổ chức một party nho nhỏ bên nhà tớ. Cocktail. Nhạc tự chọn. Và tất nhiên đập phá tí chút như thường khi. Nhưng lần này, mỗi đứa phải tìm, chọn, và đưa tới một cô gái…”. Minh ngao ngán: “ Các cô bạn gái nữa sao?”. Tựu nghiêm trang nhấn mạnh từng từ: “Môci thành viên trong nhóm chúng ta thi xem ai mang tới bạn gái xấu xí nhất, thô kệch nhất!”. Bất ngờ trước ‎y’ tưởng quái gở, đầu óc Minh tỉnh táo hẳn: “Chơi trò ấy nhằm mục đích gì?”. Bên kia máy như thể tụ tập một bầy đười ươi: “Ka ka ka, kẻ nào giành giải nhất, sẽ được sở hữu bộ LP trứ danh The Ultimate Experience. Đừng quên, trên vỏ đĩa có chữ kí nguyên gốc của huyền thọai!”. Đó là cái LP đáng giá nhất trong bộ sưu tập khổng lồ của tên bạn. Hít đầy lồng ngực, Minh bật ngón tay: “Okay!”
    ....................



    Từ trước cổng trường bước ra, mưa ập xuống. Đứng trú bên quầy điện thọai, Quân co ro, liên tục đổi chân vì ướt lạnh. Chạy hai trăm mét, tới ngay trạm xe bus. Nhưng nếu làm thế, bộ áo nỉ xám rộng thùng thình sẽ ướt nhép. “Lúc đó thì mình giống hệt con gà xơ xác bị vặt trụi lông!” – Quân lẩm bẩm. Dạo gần đây, cô ta lo lắng cho vẻ bề ngòai kinh khủng. Thường xuyên, cô ta tưởng tượng chàng trai mảnh khảnh nhìn mình chăm chú. **** sáng, đi tập thể dục, cô ta đánh vật với cái lược chải đầu, mất vài phút để chọn màu tất. Đám bạn trong lớp kinh hãi khi phát hiện cô ta thử nghiệm chiếc vòng nhựa sặt sỡ ở cổ tay và chụp trên đầu cái mũ vải hoa, che khuất mái tóc bù xù kiểu bù nhìn rơm. Quân thẳng thắn giải đáp: “Tôi đang yêu!”. “Ai yêu ai?” – Sau phút giây chết lặng bàng hòang, xung quanh nhao lên. Người đang yêu nhíu mày: “ Có lực nào không tạo ra phản lực không?”. Mọi người nín re. Quân chưa từng nói dối. Chỉ có điều, lúc đó, cô ta không thể biết thời điểm xảy ra phản lực mà thôi.

    Mưa vẫn trắng xóa bên ngòai vách kính nâu. Bàn tay ủ trong túi áo của Quân chạm vào cái thẻ nhựa, lưỡng lự. “Người ta chỉ có một tháng Mười hai khi 19 tuổi thôi!” – Cô ta lẩm bẩm một mình. Rồi bằng một hành động dứt khóat bất ngờ, cô ta bỏ thẻ vào máy điện thọai, bấm dãy số. Ngay tức khắc, đầu bên kia trả lời. Phải đến lần “A lô!” thứ ba đầy bực bội, cô ta mới gom đủ can đảm, lên tiếng rụt rè:

    - Em đây!

    - Ai? – Minh sửng sốt.

    - Người chạy thể dục buổi sáng !

    - À, nhớ rồi. Cô gái đặc biệt khoa cơ khí chế tạo máy. Có việc gì sao?

    - Không… không gì đâu. Em sực nhớ số điện thọai của anh. Gọi vậy thôi!


    Dư thừa kinh nghiệm xử lí các cô gái say nắng, nhưng với cô nàng kì quặc này, Minh cảm thấy có cái gì đó khác thường. Thế nên, anh muốn tạo ra một không khí dịu dàng.

    - Em đang ở đâu? – Anh nhận ra mình sử dụng ngữ điệu vốn chỉ dành cho bạn gái thân thiết.

    - Dạ, ở lề đường trước cổng trường.

    - Đứng trong mưa?

    - Không hẳn vậy – Cô ta lắp bắp – Chút ngớt mưa, em sẽ chạy ra bến xe bus…

    - Cổng trường Bách khoa, đúng không?
    – Anh cắt ngang, quyết định chóng vánh – Vậy đứng ở đó chờ. Anh sẽ đến đón. Đúng 10 phút nữa!

    Rút thẻ, Quân bước lảo đảo ra ngòai, quên bẵng đám mưa bủa vây. Cô ta bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay, tự nhủ không phải đang mơ. Nhưng sự thật là cô ta đang có một cuộc hẹn hò chỉ có trong mơ. Đứng trển mí vỉa hè, Quân chăm chú nhìn dòng xe xuôi ngược. Nếu Minh phóng xe máy đến, chắc chắn sẽ nhìn thấy ngay.

    Một chiếc xe hơi sáng lóang chạy sát lề. Vũng nước đọng văng tung tóe lên cô gái đứng ngóng. Trong chớp mắt, cô ta bị nhuộm nâu từ đầu đến chân, như một que kem kẹo vọ được rưới đẫm chocolate chảy. Cả gương mặt cũng bê bết bùn. Quân lùi lại, kinh hòang cúi nhìn chính mình. Đúng lúc đó, chiếc xe hơi dừng xịch, đậu ngay trước mũi cô. Cửa xe xám bạc hé mở, bật ra đỉnh dù xanh đen. Chiếc dù xanh đen hướng về Quân cái nhìn ngờ vực. Rồi chậm rãi, nó tiến đến gần cô ta.

    - Sao em không trú tạm dưới mái hiên và chờ anh đến? – Minh kinh ngạc.

    Không nói được gì, cô ta cứ há hốc miệng, hết nhìn trân trân chàng trai đẹp tuyệt vời lại ngó qua chiếc xe hơi xa hoa. Nước mưa vẫn ròng ròng chảy xuống, vằn vện trên gương mặt lem luốc. So với con chim cao kều có bước chạy rối rít đâm sầm vào Minh buổi sáng công viên, thì hình ảnh trước mắt anh lúc này kinh khủng gấp 300 lần. Nhưng, đồng thời, nó cũng gợi lên điều gì đó ngây ngô và thật mủi lòng. Anh bước đến che mưa cho cô, và rút chiếc khăn mùi-soa trong túi áo khóac, chìa ra:

    - Em lau mặt và mau vào trong xe giùm đi!

    - Không được đâu! – Cô ta hốt hỏang kêu lên, sợ hãi nhìn lớp da bọc ghế mềm mượt màu vàng kem – Nệm ghế sẽ bị dơ vì em mất thôi!

    - Không phải xe của anh. Xe mượn đấy. Đừng có sợ! – Minh bật cười.

    - Thật không?

    Chỉ câu hỏi tội nghiệp ấy, Minh hiểu ra cô ta hết sức ngây thơ. Anh nhún vai:

    - Nếu còn đôi co vì chuyện vặt vaxnh, chúng ta sẽ bị mưa cuốn trôi mất. Và cái bàn tốt nhất ở quán cà phê sẽ bị chiếm, không còn chỗ cho anh và em đâu!

    .................



    Nhận ra Minh, người phục vụ mở rộng cửa kính, sốt sắng đưa anh đến khu vực yên tĩnh và sang trọng nhất tiệm cà phê. Ánh mắt của khách trong tiệm chuyển từ chàng trai tuyệt đẹp sang cô gái lôi thôi lếch thếch đi cùng, ngỡ ngàng. Quân cố gắng rảo thật nhanh. “ Ta không phải Lọ Lem. Đừng hong có phép lạ biến ta thành một tiểu thư mĩ miều” – Cô gái kì quặc tự nhủ. Trong tâm trạng hỏang hốt, hai chân cô ta ríu vào nhau. Còn vài bước nữa tới chiếc ghế lớn. Mũi giày vải vấp vào mí thảm lót sàn. Cú ngã hất Quân bắn về phía trước. Cánh tay vung lên, lôi theo kệ gỗ nhỏ xếp đầy hộp sứ cắm nến dùng cho buổi tối. Tiếng đổ vỡ lỏang xỏang khiến hết thảy các cặp mắt đổ dồn về phía Minh. Anh thản nhiên đỡ cô gái dậy, đưa cô ta ngồi vào chiếc ghế mềm. Sau đó, anh quay lại nhặt hết các mẩu nến lăn lóc. Một mảnh sứ vỡ cứa đứt ngón tay. Anh rút chiếc khăn nhỏ trong túi. Cô ta giúp anh buộc chặt để cầm máu. Người phục vụ đặt lên bàn quyển menu bọc da. Quân nhìn sang Minh, cố gắng nói nhỏ nhất có thể:

    - Em không uống gì hết …

    - Ở đây, có tất cả những lọai thức uống ngon nhất. Bảo đảm đấy!

    - Nếu trả tiền ly nước của mình, ít nhất là mất đứt năm mươi ngàn, em sẽ không còn đồng nào để đền mấy cái giá nến bị vỡ ! – Cô ta thành thật, mặt tái nhợt.

    - Anh sẽ thanh tóan tất cả. Đừng bận tâm!

    - Vậy em uống … hai cốc được không? Giá anh biết em đói đến mức nào…


    Nhìn nụ cười rụt rè trên mặt cô ta, một lần nữa trong Minh dâng lên cảm giác khó tả. Cô ta rõ ràng chẳng có chút nào liên quan đến khái niệm xinh xắn. Nhưng bên dưới bề mặt kia, dường như ẩn giấu điều gì đó hết sức đặc biệt mà anh chưa biết, và cũng chưa từng gặp ở một người nào. Sau khi anh đặt một cốc Mocha nóng cho mình, hai ly Marocchino và món mì sốt thịt cay cho Quân, tay phục vụ mới quay lưng bước đi. Quân ngồi sâu vào lòng ghế, lấy lại vẻ tự tin vui tươi, hí hửng nhận xét:

    - Không cần đọc menu, mà anh biết hết tên gọi các món!

    - Anh thường xuyên đến dây!

    - Thường xuyên ư ? - Cô ta kêu lên thật ngốc nghếch – Thế thì tốn kém khiếp !

    - Quán này nằm trong chuỗi nhà hàng của gia đình anh.


    Đôi mắt cô gái lồi ra, như sắp rơi xuống bàn. Minh thóang khó chịu:

    - Anh nói rồi, đừng bận tâm. Các cô gái sẽ có vẻ mặt rất khó coi khi quá quan tâm đến khía cạnh tài chính của người khác.

    - Nếu anh nghèo hơn một chút, em sẽ thấy dễ chịu hơn! – Cô cúi mặt, thì thào.

    - Tại sao?

    - Vì như thế, anh cũng giống em. À không! Ý em là rất ghét cái cảm giác một người nào đó quá xa vời…

    Nụ cười trên mặt anh tắt ngấm. Cô ta vừa nói gì nhỉ? Về sự giống nhau hay đồng điệu? Về khỏang cách vô hình giữa các mối quan hệ ư? Tại sao chỉ bằng một câu nói ngỡ như vu vơ, cô gái xấu xí buộc anh đối diện với các vấn đề khó khăn nhất của chính mình? Minh ngồi im, trôi bồng bềnh giữa đám ‎y’ nghĩ mơ hồ. Ngòai bức tường kính, trời xám xịt và mưa phùn. Những vệt nước trắng xám chảy ngoằn ngòeo trên hàng rào gạch cũ kĩ bên kia phố. Đột nhiên, góc quán cà phê giống như bể cá nén đầy làn nước cô độc. Ớn lạnh, Minh giấu bàn tay nhói đau vào túi áo khóac. Ngỡ như không phải một, mà cơ thể anh, bên trong tâm hồn anh, có vô số vết nứt. Và mọi nhiệt tình sống bên trong anh theo các khe hở ấy, mất đi. Một con ruồi mắt đỏ bám chặt, thẳng đứng trên gờ kính, tuyệt đối im lặng. Bỗng dưng, trên các đỉnh cây hốc hác vì gió, Mặt Trời đột ngột hiên ra, trong bộ dạng một quầng sáng tái nhợt. Một cậu bé đang đứng dùng cây chổi quét hồ quanh gốc cây, dán lên poster quảng cáo rồi bỏ đi. Những tấm giấy sặc sỡ mau chóng ướt sũng. Luôn là thế, rất ít người ngỏanh nhìn những gì mình đã làm.
    ...........................



    Ăn hết đĩa mì và uống một cốc Marocchino, Quân ngồi im, đôi mắt trống rỗng mở to, vệt cà phê sữa bán trên môi. Minh ngước lên, chợt cau có:

    - Sao im lặng vậy?

    - Anh buồn, được yên lặng dễ chịu hơn. Em đóan thế! – Đôi mắt Quân sợ sệt.

    - Em hay đóan đúng?

    - Hiếm khi lắm. Sự thật là em thường xuyên nhầm lẫn.

    - Chẳng hạn?

    - Khi biết nghe nhạc, em chỉ muốn nghe Jimi Hendrix. Nghe bao nhiêu cũng được. Nhà em lúc ấy không có máy nghe đĩa. Em để dành tiền, mua một cuộn băng, nhờ ông hàng xóm rất khó tính sang hộ một số bài hát mà em thích nhất. Vì biết rất ít âm nhạc nên em đã nhầm lẫn Hey Joe của Jimi và Hey Jude của The Beatles. Khi biết sai lầm thì không sữa được nữa. Em khóc rất nhiều. Có vẻ quái gở, vì một bài hát thôi nhưng lại làm em đau khổ đến thế.

    - Hey Jude cũng đâu có tệ. Nếu không nói nó nổi tiếng hơn bài hát kia !

    - Vấn đề là thứ em muốn. Chỉ một mà thôi. Và nó không thể thay thế! Nhưng đáng sợ nhất, là biết mình nhầm mà không cách nào thay đổi được.

    Câu nói cuối của cô ta bám vào tâm trí Minh, tựa một con cá xanh sẫm mắc lại giữa hốc đá. Thật kỳ quặc, mẩu kí ức nhỏ nhặt của người khác lại khiến anh xót thương khủng khiếp. Những cặp mắt lạ vẫn kín đáo hướng về góc bàn của họ. Quờ tay nhặt chiếc gối mềm tựa lưng, cô ta ôm khư khư trước ngực như một tấm khiên, cái cằm nhọn và vầng tráng dô ra bướng bỉnh. Anh hỏi qua cô ta về một vài sở thích. Quân hết sức hào hứng khi nhắc đến công việc sữa chữa những món đồ chơi cũ. Nó rất thích hợp với một sinh viên cơ khí chế tạo máy. Cô ta có hẳng mẩu quảng cáo nhỏ trên các trang web về một công việc đặc biệt. “Một vài người không ném thứ đồ chơi hỏng vào thùng rác. Họ tìm em, nhờ sửa chữa và trả tiền. Đơn giản là họ không muốn đánh mất các kỷ niệm. Nhưng một lần, ông già thuê em sữa chiếc đồng hồ cổ, sau đó tặng luôn cho em. Nó ở nhà em đến bây giờ. Chiếc đồng hồ tuyệt diệu mọc ra từ một câu chuyện cổ tích. Em dùng nó báo thức. Có một người sưu tập đồng hồ muốn mua lại nó. Trả nhiều tiền lắm. Nhưng em không bán…” – Càng nói, gương mặt cô ta càng ửng lên, phấn khích. Vài giây thóang qua, trông cô ta gần như xinh đẹp.

    Đúng khi ấy, điện thọai của Tựu gọi đến. Giọng cậu ta oang oang: “ Một đứa trong tiệm café thông báo cậu đang ngồi với một cô ả quái vật. Cậu đã tìm được cô nàng đưa đến dạ tiệc hả ?”. Minh im sửng. Anh hòan tòan quên bẵng kế họach đã hứa. Đĩa LP có chữ kí của tay guitar da đen. Bài hát Hey Joe. Cô gái xấu xí. Huyền thọai Jimi Hendrix. Chẳng hề có sự cố ‎ sắp đặt. Thế nhưng tất cả tựa mắt xích đang nối vào nhau theo y’ chúa. “ Hả, tớ đóan không đúng sao?” – Trong máy, Tựu lại gào lên. Minh đáp, vừa đủ nghe: “ Phải, tớ đã tìm thấy!”, rồi tắt điện thọai.

    Gương mặt trắng bệch của người đối diện khiến Quân lo âu:

    - Chuyện gì không ổn?

    - Ừ, anh hơi mệt. Có thể đầu óc mất tỉnh táo.

    - Vài hạt cà phê rang sẽ có ích lúc này. Anh hỏi xin người phục vụ đi!


    Họ rời quán, mỗi người vài hạt cà phê thơm và ấm ủ trong tay. Cái khăn buộc bàn tay Minh tuột ra. Anh để cho Quân xem vết thương. Chỗ đứt không còn rỉ máu. “Em giữ cái khăn của anh được không?” – Cô ta chợt hỏi. Anh gật đầu. Một lần nữa, trong buổi chiều ảm đạm, gương mặt cô ta lại rạng rỡ với nụ cười hạnh phúc. Chiếc xe lướt qua các vũng mưa phản chiếu bầu trời xỉn màu. Dằn vặt ghê gớm, nhưng cuối cùng, anh cũng lên tiếng:

    - Quân này, cuối tuần sau, em có muốn đi dự một dạ tiệc với anh không?

    - Anh mời em thật sao? – Cô ta gần như bị nghẹt thở.

    - Ừ, thật !


    Mất một lúc lâu Quân mới nói tiếp: “Em sẽ ăn mặc tử tế…”. Anh cắt ngang: “Không, em cứ tự nhiên như mọi khi, đừng cố gắng gì!”

    Minh cho xe chạy nhanh hơn. Cảm giác khó thở ập đến. Anh hạ kính cửa. Hơi gió và mùi vị không trộn lẫn của mùa đông ùa vào bên trong, mang theo cảm giác lo âu mơ hồ. Anh đang mắc một thứ tội kì quái, nhưng không thể thóat khỏi nó. Bên cạnh anh, cô gái xấu xí vẫn nhìn thẳng về phía trước, lâng lâng với lời mời bất ngờ. Anh nghiến chặt răng, chờ cho cảm giác phấp phổng qua đi. Một hạt cà phê vỡ ra trong miệng, khô và đắng.
    .........................



    Suốt năm buổi sáng liền, Quân tập thể dục như điên. Chạy và hít thở. Ngực cô không tăng thêm centimet nào. Số cân nặng vẫn dừng ở mức 42kg thảm hại.

    Ngòai lúc học và sửa chữa các lọai đồ chơi, cô ta đứng trước gương, chải và dấp nước, cố gắng cải thiện mớ tóc cứng quèo. Tuy nhiên, nó cứ thản nhiên rối bù.

    Ngày thứ sáu, tứ là chỉ còn một ngày nữa sẽ đến dạ tiệc, Quân quyết định tìm một hộp giấy, cẩn thận xếp vào chiếc đồng hồ độc đáo và ôm ra khỏi nhà trọ.

    Nhà sưu tập mãn nguyện ngắm chiếc đồng hồ cổ, với các chi tiết bằng gỗ và máy móc bên trong hòan tòan làm tay. Ông rút ví tiền, đếm đủ hai triệu, đưa cho Quân. Cô ta nhét tiền vào chiếc túi đeo chéo ngang người, cảm ơn. Nụ cười trên gương mặt cô ta là sự pha trộn kỳ quặc giữa vẻ vui mừng khi có tiền lẫn nỗi khổ sở khi phải chia tay với món đồ qu‎ giá thân thiểt.

    Đi dọc theo mặt tiền các cửa hàng thời trang khu trung tâm, thi thỏang Quân dừng lại, nhìn chăm chú một bộ cánh nào đó, lưỡng lự rồi lại bỏ đi. Cuối cùng, với tất cả can đảm, cô ta đẩy cửa kính. “Đồ hiệu rất đắt!” – Cô nhân viên nhắc. “Bao nhiêu?”. “Năm triệu!”. “Á!” – Quân hét lên, tái nhợt, rồi vớt vát – “Xin lỗi!”. Chưa bao giờ cô ta rơi vào trạng thái bối rối khốn khiếp đến thế. Cô ta bước như chạy trốn khỏi cửa hàng. Theo thói quen, cô ta lại tự trò chuyện: “ Anh ấy chẳng cần mình phải trở nên xinh đẹp. Mình cứ việc là mình thôi. Chỉ có tình cảm thật sự, người ta mới nói như thế. Thật kỳ diệu vì một người như Minh lại để mắt đến, thương quy’ mình…”

    Cạnh bãi giữ xe, có một tiệm nhạc cụ cỡ nhỏ, tối tăm. Trên tường, giữa những cây đàn bóng nhóang nước verni, có một chiếc guitar điện ám bụi. Điều gì đó xui khiến cô ta mượn nó. Chỉnh lại dây, cô ta bắt đầu chơi thử. Đọan mở đầu của Fox Lady. Rồi trọn bài Castle made of sand. Cô ta chơi mê mải. Khi ngước lên, người chủ tiệm nhạc cụ đang nhìn cô đăm đăm, đầy thiện cảm: “Chơi hay quá! Cô mê blue rock hả?”. “Vâng” – Quân chòang tỉnh, ngước lên, cười ngượng nghịu – “Em chơi xòang thôi. Chẳng qua cây guitar này quá hay!”. “Nếu cô thích, tôi để lại nó cho cô. Nửa giá. Tôi mua nó sáu năm trước, ở Seattle!”. “Em chỉ có đúng hai triệu!” – Cô ta thành thật. “Okay!”

    Đeo sau lưng cái túi da đựng đàn, Quân ngỡ mình vừa mọc lên đôi cánh. Niềm vui tràn ngập, khiến trái tim cô ta như sắp vỡ bung. Không thể chịu nổi nữa, cô ta lại hấp tấp ghé vào trạm điện thoại, gọi cho Minh:

    - Em mới mua được cây đàn hay không thể tin nổi, anh ạ!

    - Vậy sao?

    - Thật đó. Ngày mai, nếu anh muốn, em sẽ chơi thử vài bản trong buổi tiệc!

    - Ý tưởng hay lắm!

    Minh nói nhẹ nhàng. Cô ta không thể biết, đầu bên kia, anh nhắm mắt, bụng nhói đau như vừa nhận cú đấm mạnh.
    ..........................



    Minh đến đón Quân trên chiếc xe máy cũ mượn của người quen. Cô ta hòan tòan thỏai mái và tự tin. Trạng thái đó có mất đi chút ít khi anh dẫn cô ta vào khán phòng, nơi anh biểu diễn trước hơn một trăm người nghe chọn lọc. “Có lẽ em không hiểu những gì anh làm đâu…” – Quân thầm thì. Anh mỉm cười nhợt nhạt: “Em cứ thỏai mái đi!”. Quân gật, nắm nhẹ tay anh chút ít, tay cô khô và ấm. Với cô ta, giờ đây chẳng có gì quan trọng nữa. Mọi suy nghĩ và cảm xúc dồn hết vào phần biểu diễn của Minh. Những nốt nhạc cuối trong bản nhạc của Hayden chấm dứt, khán phòng tĩnh lặng. Bất chợt, cô ta đứng dậy, cái cổ gầy nhẳng vươn về phía trước, hai bàn tay bẹt vỗ liên hồi: “Hay quá! Nữa đi! Bis bis!”. Mọi người ngỏanh lại, hỏang hốt nhận ra một con hải cẩu đi lạc. Cô ta lặng lẽ ngồi xuống, ngơ ngác. Khi họ trên xe chạy vội đến bữa tiệc, Minh chẳng trách móc gì. Anh trấn an cô ta: “Đừng băn khoăn vì những gì đã làm. Vô ích!”. Đó cũng là điều anh đang tự nói với chính mình.

    Cánh cửa nhà Tựu tức khắc mớ rộng khi xe vừa dừng. Mọi người đổ dồn ra cửa. Các anh chàng trong bộ cánh trễ nãi mà thời thượng. Vài cô nàng quá béo hoặc quá lùn… Nhưng, không nghi ngờ gì nữa, cô gái đi cùng Minh gây nên ấn tượng kì quái nhất. Chiếc quần Jeans cổ lỗ xắn gấu. Cái áo pull mỏng xám nhạt chòang ngòai bởi chiếc áo nỉ tầm thường cùng màu. Và mớ tóc ngắn buộc túm gần đỉnh đầu bằng một sợi dây thun, để lộ vầng tráng xanh xao. Cái bao da lớn đeo sau lưng hòan tất bộ dạng lếch thếch không thể trộn lẫn vào đâu của cô ta. Tựu nhìn Minh, rồi nhìn người đi cùng không chớp mắt. Một cách lộ liễu, cậu ra nháy mắt tán thưởng, đưa lên một ngón tay cái. Minh lủi qua góc khác, nắm chặt tay người đi cùng. Mạch máu đập mạnh dưới làn da ấm. Bỗng dưng, anh chỉ muốn đưa cô gái lạ lùng chạy khỏi cái bầu không khí tù đọng và tàn nhẫn này, thóat đi thật nhanh. Nhưng cô ta chẳng biết gì hết, vẫn háo hức khi Tựu mời ly cocktail ngọt.

    - Đừng uống nhiều quá!

    Minh khẽ dặn. Đôi mắt cô ta long lanh phấn khích:

    - Em biết rồi. Nhưng các bạn anh đều qu‎y’ em. Đó là vì anh…


    Tiếng nhạc vang vang chói tai trên loa đột nhiên tắt ngấm. Nhảy lên một chiếc đôn sứ, Tựu vỗ tay, kêu gọi chú y’: “Để đổi món, cô bạn đi cùng Minh sẽ tặng chúng ta vài bản rock xưa nhé!”. Tiếng cười, tiếng hú hét phấn khích. Cười rạng rỡ và nhanh thoăn thoắt, Quân nhảy phốc tới góc phòng, tháo cây guitar ra khỏi bao, cắm các mối dây. Khi nốt si trầm đầu tiên vang lên, tiếng ồn ào vo ve bỗng chốc lặng đi.

    Ngón tay Quân lướt trên phím đàn. Little wing, Fire, Wait until tomorrow… Cô ta chơi mê say. Mấy cú riff bỏng cháy. Hệt như khi tạo ra dòng âm thanh thuần khiết mê hoặc, cô ta xây nên những hình khối đủ màu bay bổng, để cô ta và những kẻ giống cô ta được mặc sức đùa chơi, chảy nhảy, lẩn trốn trong đó. Minh đứng sững. Trong tiếng nhạc tuông trào kia, anh tìm thấy một điều gì đó quá sức thiết tha, ngạc nhiên, cả sợ hãi, mà vẫn mê đắm với cuộc sống này. Một đôi cánh mỏng vô hình chấp chới. Một điều gì đó mà chính anh đã từng đánh mất. Nó chính là anh. Cô ta buông tay đã lâu, anh vẫn chưa thể thóat ra cảm giác trôi dạt kỳ dị ấy.

    Không khí nóng. Quân cất đàn, luồn qua đám đông, tìm nhà vệ sinh rửa mặt. Cô ta bỗng nghe khuất sau cánh cửa, từ bên trong vẳng ra tiếng tranh cãi khe khẽ:

    - Tớ van xin cậu đấy. Tớ không cần cái đĩa LP có chữ kí huyền thọai. Đừng tuyên bố giải thưởng nữa. Đừng làm tổn thương người khác!

    Giọng Tựu hí hửng đáp lời Minh:

    - Cậu khìn à? Một cô nàng xấu khiếp như Quân không biết tổn thương là gì đâu. Có khi cô ta còn khóai chí ví được tôn vinh nhan sắc và phong cách ấy chứ! Một cuộc thi độc đáo. Cậu rất giỏi khi tìm được người xấu nhất. Bao giờ cũng vậy, cậu là số một trong đám tụi mình…

    Quân rời cánh cửa, đi thật nhanh ra phòng tiệc, lấy cây đàn của mình. Cũng nhanh và lặng lẽ như thế, cô ta luồn ra sân, mở cánh cổng lớn, lọang chọang biến đi.
    ...........................



    Bà chủ nhà được dặn trước, luôn trả lời không có Quân ở nhà với bất kỳ ai đến tìm hoặc điện thọai gọi tới. Cô ta vẫn đi học đến trường. Vẫn sửa đồ chơi. Nhưng cô ta không tập thể dục và không chơi nhạc khi rảnh rỗi nữa. Những hiểu biết khôn ngoan nắm bắt từ các bản rock lúc này hòan tòan vô ích. Thật sự, thì người ta vẫn đau ghê gớm. Đau đến mức có thể chết đi. Đau như cái cô nàng bị bắn gục trong Hey Joe. Đau đến mức cứ thản nhiên họat động như người bình thường. Chỉ có điều, bên trong đã vỡ vụn, tan hoang. Cô ta cầm cái khăn của Minh áp chặt vào hốc mắt. Nhưng không khóc.

    Các đợt mưa dần thưa thớt. Mùa xuân sắp về. Mặt trời ửng lên trên các đỉnh cây. Cuối cùng thì cơn ốm ghê khiếp cũng bị đẩy lùi. Thi xong tín chỉ cuối cùng của học kỳ, Quân đến tiệm làm tóc, chọn kiểu tóc hạt dẻ. Rồi cô mua thêm một áo khóac màu đỏ, thay cho cái áo nỉ xám cũ sờn. Đi dọc theo phố, lắng nghe tiếng nói cười xôn xao. Tiếng mấy con bồ câu rù rì trong một khỏanh sân nào đó. Đó là âm thanh của cuộc sống thật. Thật hơn cả những bản rock vang danh nhất. Cuộc sống thấm vào cô, tươi tỉnh dần dần. “ Người ta chẳng có nhiều mùa xuân trong đời đâu!” – Cô lại nói chuyện một mình.

    Buổi sáng mở cửa sổ, Quân giật mình, nheo mắt vì một khoảng không ngòai kia bỗng tỏa những vệt sáng trong vắt xanh lơ. Cô quyết định sẽ lại chạy thể dục. Lúc xuống nhà, bà chủ trọ đưa cho cô một lá thư. Chỉ có tên cô. Không có địa chỉ người gửi. Cô chậm rãi bóc. “Anh biết là em không tha lỗi. Nhưng anh vẫn xin lỗi em vì đã làm em tổn thương. Anh nghe lại những bản nhạc em từng chơi. Và anh bắt đầu hiểu, điều gì quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Anh muốn nói với em rằng: Anh nhớ em nhiều lắm. Giá như anh là món đồ chơi hỏng, và em nhận sửa. Buổi tối, anh rang vài hạt cà phê và nhai như em nói. Nhưng anh không sao bình thản được. Anh luôn đến cổng trường em học, để được nhìn người mưa của anh. Em mặc áo đỏ, như đốm lửa ấm…”

    Lặng lẽ chùi khô mắt, Quân gấp lại lá thư. Cô bước ra ngòai trời. Gió luồn qua mái tóc quên đội mũ. Các sợi tóc hạt dẻ bay lên trong các vệt gió liên tiếp, mỏng và nhẹ.
     
    Last edited: 3/8/10
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này