Noel Âm Áp Bên Ai ...Lạnh vì Ai...?

Thảo luận trong 'Tin tức' bắt đầu bởi PhamGiaBao, 24/12/11.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. Trời đông, cái rét cứ thoang thoảng, bất chợt mà vô hình xuyên thấu. Ngoài đường vẫn tấp nập người, những bộ quần áo đỏ chót, những cây thông trang trí đủ màu và tiếng nhạc "jingle bell" phát ra từ một quán cafe gần nhà. Dường như cái lạnh chẳng thể làm thời gian, không gian ngưng đọng.



    Noel rồi thì phải…. "Sư tử con" chui vào chiếc chăn ấm, chiếc chăn như lớp vỏ bọc che phủ sự cô đơn mà mùa đông vô tình mang tới. "Sư tử con" đã từng tự hào vì sự cô đơn đó, thế mà bây giờ... Sự cô đơn kia làm Sư tử con sợ hãi, bật yahoo lên chẳng có mục đích cụ thể, chỉ là muốn biết "vịt con" có online?



    Cơn gió lạc vào căn phòng nhỏ, lùa qua cầu thang trống rồi quanh quẩn đâu đây. "Vịt con" không online, "Sư tử con" cố tình viết một câu status gì đó lên nick để như mọi khi "Vịt" lại bình luận về nó. 30 phút rồi mà chẳng thấy Vịt con, Sư tử con cố nói chuyện với lũ bạn bè để không nhận ra thời gian đang trôi khẽ mà nhanh vô cùng.



    2 năm trước, cũng vào một ngày gió đông như hôm nay, cũng là Noel, cũng một mình, trái tim "Sư tử con" vỡ vụn. Mãnh vỡ theo gió bay đi, hòa cùng mưa rồi tan biến. Đó là mối tình đầu mang dư vị của lần đầu rung động, lần đầu bối rối và lần đầu biết khóc vì yêu. Đâu phải yêu là tất cả nhưng sao ta cứ phải yêu?



    Rồi sư tử con đơn độc và hài lòng với sự đơn độc đó. Dù biết rằng mọi khoảng khắc yêu thương trong quá khứ dẫu mong manh nhưng chẳng thể xóa nhòa. Sư tử con yêu, mối tình đầu không thể phủ nhận, nó đẹp! Ít nhất là đối với sư tử con. 2 năm rồi, không ngắn và chẳng dài để quên đi một người vốn thật xa vời và chẳng bao giờ nắm giữ được. Quy luật tự nhiên đã khiến cho mọi cái gọi là kĩ niệm lấp đầy kí ức, và chỉ có thể là kí ức thôi.



    "Vịt con" vẫn im lìm, "Sư tử con" bất giác nhận ra mình nhớ "vịt con". Dù mới gặp Vịt đây thôi. "Sư tử con" chẳng muốn suy nghĩ về một tình cảm bất thường nào đó nhưng tâm hồn này thật bướng bỉnh. "Sư tử con" vốn ngỗ ngược, chẳng chịu nghe ai. "Vịt con" lại hiền lành và đâu đó có sự bí ẩn đến khó hiểu. Cái tiềm ẩn trong "Vịt con" làm "Sư tử con" chú ý. "Vịt con" chẳng có gì đặc biệt nhưng chính cái bình thường đó làm "Sư tử con" chẳng ngăn được sự tò mò. "Vịt con" thích con gái dịu dàng. "Sư tử con" lại thích làm theo cảm tính, thẳng thắn và mạnh mẽ. Đây cũng là nguyên nhân anh gọi em bằng cái tên chẳng chút nữ tính "Sư tử con". Vịt thích nhạc tiếng Anh, nghe du dương và đầy ý nghĩa. Còn Sư tử, em chẳng biết chút gì về chúng, nhưng một thứ bắt buộc vì chẳng có sự lựa chọn nào khác, em nghe nhạc Việt rồi dần dần thích chúng. Anh và em hay tranh luận, bởi trong suy nghĩ em và anh chẳng có điểm chung... Cứ như thế, các cuộc tranh luận mà người thắng luôn là em làm anh gần em hơn, dù em biết chỉ có em cảm thấy như vậy!
    [​IMG]




    Mùa đông bước vào căn phòng em đã lâu và hơn hết nó lạnh hơn em nghĩ. 2 tháng rồi anh nhỉ? Quá nhanh và cũng chẳng đủ để em hiểu anh. Một lần tan vỡ khiến em mệt mõi khi muốn hiểu về một ai đó, và với anh cũng vậy! Em và anh chẳng có điểm bắt đầu, chỉ là một cái nickname và những buổi tối nói chuyện thâu đêm. Mật độ nói chuyện tăng dần, có cái gì đó như vô hình thôi thúc, tồn tại hình ảnh anh trong trí óc em. Cảm giác tưởng chừng như một người bạn, một người anh trai. Anh kể em nghe về những dự định, về những chuyến đi xa để tự lập. Em lắng nghe và chỉ thế thôi.



    Em không giữ anh lại vì biết mình chẳng đủ khả năng, hơn bao giờ hết, giờ đây em cảm nhận rõ, anh thật xa xôi. Em nhìn thấy anh hằng ngày trong lớp học, cái vẻ lặng lùng che giấu sự nồng ấm trong anh. Em cố len lén nhìn anh qua những cái nhìn tưởng như tình cờ bởi sợ lũ bạn bè nhận ra sự khác thường và sợ cả anh phát hiện ra. Anh vẫn im lặng, em cố hòa vào sự nhốn nháo của đám bạn để anh chú ý. Nhưng anh vẫn lạnh lùng. Sự nồng ấm chỉ thể hiện trên những trang chat. Em chẳng thể hiểu em là gì trong anh. Chỉ là một người bạn để nói liên miên với anh đủ thứ chuyện trên thế giới ảo hay đơn thuần chẳng là gì cả. Em gặp anh, nói chuyện với anh nhưng 2 việc không đồng thời diễn ra. Anh tỏ ra không quen biết em và em cũng phải làm như vậy, một cách ngoan ngoãn, đơn giản là em chẳng thể bắt đầu. Em sợ mình lại thích ai đó vì em biết cảm giác của sự tan vỡ. Em cố xác định rõ tình cảm trong lòng mình, 2 năm trước em tự nhủ mình sẽ chẳng yêu ai một lần nữa, chẳng có gì và chẳng ai thay thế được mối tình đầu đó. Anh bước vào cuộc sống của em như một sự tình cờ. Anh kể với em những kỷ niệm đẹp thời học sinh, thời mà hơn ai hết em hiểu được sự nghịch ngợm, quậy phá, sự ngây ngô, dại khờ và cả những hối tiếc.



    Anh cũng đã như vậy! Anh kể cho em nghe về chị ấy, về tình cảm của anh, về những kĩ niệm in đậm trong tâm trí anh, một cách vô tâm và có cả vô tình. Em vẫn có thể lắng nghe... Đôi lúc có chút ganh tỵ. Chị là một người dịu dàng đầy nữ tính, đôi mắt mang lại sự ấm áp cho anh, cùng sở thích với anh. Anh cho em nghe bài hát "don"t cry", bài hát mà chị và anh cùng thích. Em nói rằng em không thích nhạc tiếng Anh chỉ để không nghe bài hát này, thật ra đó là vì em không muốn chấp nhận chị ấy thật quan trọng với ạnh. Em cố giấu mình vào góc tối để ôm ấp sự đơn độc tồn tại đã lâu, tự nhủ rằng mình chẳng cần anh hay chỉ cần anh như một người bạn. Anh nói với em về sự dịu dàng của chị, rồi sự cá tính vung vặt của em. Và em lắng nghe. Em không cho đầu óc suy nghĩ về những gì anh nói, về sự thay đổi anh muốn em thực hiện, về sự di cư của những tính xấu và du nhập của "sự diu dàng". Em ghét sự dịu dàng chẳng phải vì nó không tốt mà chỉ vì một lý do hết sức trẻ con "chị ấy dịu dàng". Em tranh luận với anh, cố chấp và bướng bỉnh. Dường như trước anh em càng bướng bỉnh, sự bướng bỉnh chỉ làm anh xa em. Lời nói của anh cứ bám lấy em, sao anh lại muốn em thay đổi? Anh không thích em bây giờ và sau này cũng vậy. Em đã từng hi vọng nhưng rồi lại thức tĩnh. Anh như một giấc mơ không tan biến mà hiện hữu. Em chẳng thể nói ra với ai tình cảm cứ ngày một lớn dần, kí ức về mối tình đầu cứ mờ nhạt dù em cứ cố nhớ về chúng.



    Hôm nay cũng như mọi ngày, em thức dậy và lại nghĩ đến anh như một thói quen xấu, khó thay đổi. Đến trường lời nói của anh tối qua vẫn ám ảnh em. Em cố không cho mình suy nghĩ nữa, anh là gì kia chứ? 5 tiết học trôi qua thật chậm trong những suy nghĩ mông lung bởi một người dưng vô tình.
    [​IMG]




    Em bước về nhà, con đường hôm nay vẫn như hôm qua và nhiều ngày trước nữa. Trời đông lá cây không xanh mơn mởn như mùa xuân, không tươi tốt trong những cơn mưa đầu hè cũng không rơi vàng úa, xào xạc trên con đường mùa thu. Cây khô khốc, lạnh giá. Cây chẳng thể trò chuyện với mây chỉ có gió vu vơ ghé qua chọc ghẹo. Em bước ngang qua ngôi trường tiểu học, nơi lũ nhóc con nhốn nháo, xôn xao bởi tìm cha mẹ và vòi mua quà bánh. Một cô bé tóc thắt bím đang vừa khóc vừa dậm chân lia lịa, chắc là bố chẳng chịu mua quà bánh bám đầy bụi bặm bán trên lề đường. Cô bé vẫn khóc, bố ôm cô lên xe ân cần, triều mến vỗ về con. "Về nhà bố sẽ mua cho con nhé, mẹ đang chờ hai bố con mình, con ạ!" Cô bé tóc bím đã thôi khóc dù vẫn còn chút nhõng nhẽo hiện lên trên khuôn mặt. Mỉm cười rồi như trong tiềm thức, em nhớ về tuổi thơ. Cũng như cô bé này, em nhõng nhẽo và thích bay nhảy, lại càng thích quà bánh hơn. Trẻ con mà!. Em đến trường một mình dù nhà chẳng gần trường chút nào. Trong suy nghĩ của một đứa trẻ 8 tuổi như em chẳng thể cảm nhận được cái gọi là tổn thương, nhưng em biết buồn. Lũ bạn cùng lớp ngưỡng mộ bởi em được tự do bay nhảy, thích đi đâu thì đi và về lúc nào cũng được. Còn em, em chỉ thèm một lần được như chúng. 12 năm học, cuối cùng thì em vẫn chẳng có một lần được bố đưa đến lớp, em chấp nhận và đi một mình trở thành thói quen của em. Bất chợt em nghĩ về quá khứ, một quá khứ mà em không muốn nhớ nhưng cũng chẳng thể quên. Em lớn lên và trở thành một người mạnh mẽ, nghị lực và chẳng khi nào buồn.



    Em cười, hôm nay đúng là một ngày tồi tệ! Em nhớ tới anh như một điều không cưỡng lại, quá xa vời nhưng em vẫn cứ nhớ. Vào ngày em buồn nhất em đã nói thích anh. Anh chỉ cười, những khuôn mặt cười vẫn hiện trên những trang chát dài vô tận. "một năm sau anh sẽ trả lời em nhe! nhóc con". Dù biết em không là gì trong anh, chỉ là hơi khó để chấp nhận. Em vẫn cứ bướng bỉnh. Cái bướng khi nào cũng làm anh khó chịu, em vẫn sẽ chờ anh, chờ một câu trả lời vào mùa thu năm sau, khi anh đã sẵn sàng. Chẳng có một cơ sở nào cho sự chờ đợi này cả. Có thể một năm sau, chẳng có một câu trả lời hay một câu trả lời làm em thất vọng, em vẫn sẽ chờ. Chờ anh, chỉ là để em biết rằng tình cảm của em không sai, không bất chợt thoáng qua và vội tan vào kĩ niệm như anh nghĩ.



    Anh đột nhiên quan trọng với em, khác hoàn toàn với những gì em và anh nghĩ. Nổi nhớ không nhiều nhưng đủ để một tuần em ngơ ngẩn. Lũ bạn thấy em bất thường gạn hỏi, em vẫn im lặng. Không biết từ bao giờ hình thành một thói quen trong em, nhớ anh! Anh không tài giỏi nhưng làm em thay đổi thật nhiều. Từ một cô nhóc suốt ngày sống trong quá khứ, cô độc với chính bản thân và sống cuộc sống không phải là chính mình. Anh làm em vui, dù chỉ trên từng trang chat, làm em biết cuộc sống bắt đầu từ quá khứ nhưng không kết thúc ở đó. Em thoát ra khỏi cái vỏ bọc mình làm ra và trú ẩn kín đáo. Em sống mạnh mẽ với chính con người thật của mình, không giả tạo và khó hiểu.Dù anh chỉ thích một con người nào đó hiện hữu trong em, em vẫn chấp nhận. Chấp nhận vì chỉ có như vậy em lại âm thầm gần anh. Nếu cho thời gian quay lại và em được bắt đầu lại tất cả. Em vẫn sẽ thích anh, nhưng sẽ im lặng để làm một cô em gái gần anh. Vậy là đủ.



    Một thời gian nữa, có thể em sẽ quên anh hoặc xem anh như một người anh trai đúng nghĩa, sẽ khó lắm nhưng em tin vào định mệnh. Nếu em và anh, không chỉ như 2 đường thẳng song song đồng hành, không có điểm bắt đầu cũng không có điểm kết thúc, chỉ vô tình lướt qua nhau, rồi mất hút ở 2 thái cực thì định mệnh sẽ cho em cơ hội, cơ hội lại thích anh lần nữa.



    Noel 2 năm rồi, em thấy lạnh, lạnh không làm người run lên bần bật mà chỉ tê tái trong lòng.Cố gạt đi sự lạnh lùng, gạt đi cái giá rét của mùa đông đang chủ động đến với em. Ai đó đã nói với em "mùa đông chỉ hết lạnh khi tâm hồn được sưởi ấm". Mùa đông này em muốn anh thật ấm áp dù từ một bàn tay khác, không phải là em....

    Nơi Đó Có Hp không e
     
  2. TopGamer

    TopGamer <font color=blue><b>٩(•̮̮̃•̃)۶๖ۣۜGamer๖ۣۜOnline™</

    Không ấm đâu đau mắt ném onion17
     
  3. Dài quá ko muốn đọc luôn @@
     
  4. nguyenhuong

    nguyenhuong Mẹ Thỏ Và Sóc

    Câu truyện rất hay ^^
    Cho vào thẻ QUOTE đi bạn trẻ, ăn thẻ h đó :-"
     
  5. TopGamer

    TopGamer <font color=blue><b>٩(•̮̮̃•̃)۶๖ۣۜGamer๖ۣۜOnline™</

    Mình tình yêu xanh mướt là 1 tình yêu say khướt khườn khượt onion17
     
  6. Dài quá copy đọc sau :))
     
  7. ThutiCoi

    ThutiCoi ๑۩۞♥HậnEmYêu♥۞۩๑

    Vì không có người yêu :))
     
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này